Thời điểm Tạ Quân Từ đi tìm Phật tu, Niệm Thanh nôn xong ngược lại thoải mái quay đầu liền ngủ.

Thẳng đến khi nàng cảm thấy bản thân như đang ở trên mây thì có người đang nói chuyện, nàng từ từ thức dậy.

Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một cái đầu bóng loáng.

Tiểu Niệm Thanh tức khắc liền tỉnh táo.

Ngộ Minh dùng thuật pháp rửa sạch mép giường, lại chữa trị cho tiểu cô nương ăn nó đến chướng bụng, lúc này đang quay đầu nói chuyện với Tạ Quân Từ.

“......Hài tử muốn cái gì đều có thể đáp ứng sao? Nàng nhỏ như vậy căn bản không phân biệt được no đói.”

Cho dù là ngày hôm qua, Ngộ Minh cũng khó có thể tin được, mình sẽ có một ngày giáo dục Tạ Quân Từ, mà đối phương thế nhưng có thể đứng ở một bên, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng vẫn lắng nghe.

Hơn nữa, toàn bộ thế cục lại không tính là khó coi.

Lúc này, hắn cảm nhận được áo cà sa của mình bị người nhẹ nhàng túm lấy, quay đầu, liền đối mặt với đôi mắt to của tiểu cô nương.

Nàng lớn lên ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, cố tình ánh mắt vừa to vừa sáng ngời, lông mi cong vút, giống như một con búp bê sứ nhỏ nhắn đáng yêu.

Ngộ Minh luôn luôn làm việc nghiêm túc lúc nhìn thấy nàng, cũng không khỏi chậm lại ngữ khí, ôn nhu nói: "Cảm giác thế nào, còn khó chịu không?”

Ánh mắt Niệm Thanh từng chút từng chút hướng lên trên, nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn.

Nàng vừa nhìn, vừa giơ tay lên, ánh mắt đầy trông mông. Hiểu rõ ý tứ của nàng, Ngộ Minh không những không tức giận, còn chủ động cúi đầu, để cho nàng sờ đỉnh đầu hắn.

Tiểu cô nương không nhịn được mà cười khanh khách lên.

Ngộ Minh còn muốn nói cái gì, cũng cảm giác được nhiệt độ bên cạnh đột nhiên giảm xuống. Tạ Quân Từ dựa vào tường, lạnh lùng nhìn hắn.

Nếu là trước kia, như thế này cũng đủ để cho cả chùa đều cảnh giác. Nhưng bây giờ, nguyên nhân bởi vì đứa nhỏ này, ấn tượng Ngộ Minh đối với Tạ Quân Từ thay đổi rất nhiều, thế nhưng không chút nào sợ hãi.

"Nếu không có việc gì, ngươi nên đi." Tạ Quân Từ lạnh nhạt ngầm ra lệnh đuổi khách.

Ngộ Minh từ trong túi càn khôn lấy trống bỏi ra đưa cho tiểu cô nương, lại khoát tay cáo từ với nàng, lúc này mới đứng dậy, cùng Tạ Quân từ rời khỏi phòng.

Trong hành lang, hắn nhìn về phía thanh niên.

"Trong lòng ngươi đã có tính toán?" Ngộ Minh hỏi.

Tạ Quân Từ trầm mặc một lát, hắn nói: "Ta sẽ đưa nàng đến nơi mà ngươi nói.”

"Đây cũng là chuyện ta muốn cùng ngươi thảo luận." Ngộ Minh thở dài nói: "A di đà phật, bần tăng quên Tạ đạo quân đã thoát ly trần thế quá lâu, quên đi phàm nhân nên sống như thế nào.”

Hắn nói: "Để Tạ Đạo Quân chăm sóc một hài tử thật sự miễn cưỡng, bần đạo cũng biết đạo quân còn bận nhiều việc khác. Như vậy đi, đứa nhỏ này giao cho ta, ta sẽ đưa nàng đi Thanh Châu vực.”

Nghe ngộ minh nói, khí tức xung quanh Tạ Quân Từ đột nhiên lạnh ba phần.

"Không cần." Tạ Quân Từ lạnh lùng cự tuyệt nói: "Nàng tuổi còn nhỏ, sợ người lạ.”

Ngộ Minh sờ sờ đầu, nghi hoặc nói: "Không có đi, ta thấy nàng còn rất thân cận bần đạo.”

"Đó là bởi vì có ta ở đây." Tạ Quân từ không kiên nhẫn nói, "Đừng nói nhảm nữa, mau về đi.”

Phật tu vẫn đứng tại chỗ, hắn nhìn về phía Tạ Quân Từ, trong con ngươi có chút thăm dò cùng do dự.

Sau nửa ngày, hắn nói: "Ngươi ra tay cứu hài tử kia, đó là thiện duyên. Ngươi muốn tự mình kết thúc, cũng là chuyện thường tình. Nhưng... Chờ các ngươi rời khỏi nơi này, nếu ngươi lại không cẩn thận không chăm sóc tốt cho nàng thì sao?”

Ngộ Minh thở dài nói: "Tạ Quân Từ, ngươi làm cường giả đã lâu, ngươi không biết một hài tử ba tuổi kiều quý dễ chết cỡ nào.”

Tạ Quân Từ trầm mặc.

Lời nói của hòa thượng hắn đều hiểu rõ, Ngu Niệm Thanh ăn nhiều đến nôn mửa chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu là ở nơi khác, sơ suất của hắn rất có thể sẽ làm cho đứa nhỏ này bị thương tổn lần thứ hai.

Nhưng mà, Tạ Quân Từ chính là không muốn để Ngộ Minh mang nàng đi.

Nhìn thấy hắn kiên quyết một bước không lùi, Ngộ Minh không kiên trì nữa, hắn từ trong ngực lấy ra mấy quyển sách, nhét cho thanh niên.

Tạ Quân Từ cầm lên xem, trên bìa những quyển sách này rõ ràng viết cái gì mà sách dạy con, còn có cái gì mà bách khoa toàn thư triệu chứng phát bệnh của hài tử, tổng cộng có năm sáu quyển sách.

"Nếu ngươi muốn mang nàng đi, ít nhất phải đọc sách." Ngộ Minh thở dài nói: "Tốt xấu gì cũng có thể có chút hiểu biết.”

Tạ Quân Từ trầm mặc đem sách trong tay thu vào trong nhẫn trữ vật.

"Có chuẩn bị mà đến?" Hắn nhướng mày nói.

Hắn chỉ tạm thời nảy sinh ý định đi tìm Ngộ Minh, nhưng Ngộ Minh đã chuẩn bị xong mấy thứ này.

"Vốn định ngày mai lại đến thăm đứa nhỏ này, ai ngờ nửa đêm sẽ xảy ra chuyện như vậy!" Ngộ Minh hai tay chắp lại: "Nguyện hai vị một đường thuận gió.”

Sau khi rời khỏi khách điếm, Ngộ Minh ngẩng đầu, nhìn về phía gian phòng Tạ Quân Từ cùng Ngu Niệm Thanh lại, không khỏi thở dài một tiếng.

Kỳ thật, hắn và Tạ Quân Từ đối chân tướng đều duy trì trầm mặc ăn ý.

Đường đến Thanh Châu vực đối với phàm nhân mà nói xa hơn một chút, từ nơi này cần phải đi lên nửa tháng mới có thể đến.

Nhưng tu vi Tạ Quân Từ cao như vậy, dỗ Niệm Thanh ngủ một giấc, nàng còn chưa tỉnh giấc bọn họ đã đến nơi, cần gì phải hao phí sức lực đọc mấy quyển sách chăm sóc hài tử kia?

Ngộ Minh không có vạch trần, thái độ Tạ Quân Từ cũng không giống như là vội vàng vứt bỏ gánh nặng, muốn đi làm chuyện của mình.

Có lẽ chính thanh niên cũng không phát hiện, chỉ là một ngày một đêm nhưng đối với tiểu cô nương này hắn bắt đầu cảm thấy không nỡ.

Ngộ Minh thở dài một tiếng.

Hắn thật sự không biết, chính mình thuận theo dự cảm đem đứa nhỏ này giao cho Tạ Quân Từ, rốt cuộc là có phải là chuyện đúng hay không.

Bên kia, Tạ Quân Từ lặng yên không một tiếng động đi vào trong phòng.

Hắn vòng qua bình phong, đi tới bên giường, liền nhìn thấy Tiểu Niệm Thanh đã nặng nề ngủ thiếp đi, trong tay còn cầm vật phật tu đưa nàng.

Tạ Quân Từ vươn tay, đem chăn vén lên đắp lên người nàng.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của nữ hài, khuôn mặt hắn dần trở nên nhu hòa.
...
Giấc ngủ này Ngu Niệm Thanh ngủ rất ngon, lúc nàng nửa tỉnh nửa mê xoay người, làm trống bỏi trong tay phát ra thanh âm, nhất thời làm cho nàng mơ mơ màng màng mở mắt.

Tạ Quân Từ đi qua, liền nhìn thấy tiểu cô nương mắt còn đang buồn ngủ mông lung đã bắt đầu chơi trống. Tóc nàng rối tung, ánh mắt có chút ngốc trệ không tỉnh ngủ, thế nhưng cũng rất đáng yêu.

Cảm nhận được người đến, Ngu Niệm Thanh theo bản năng liền vươn tay muốn ôm.

Nhưng khoảnh khắc nàng vươn ra mới bỗng nhiên nhớ tới đối phương không phải ca ca, lại buông tay xuống.

Hài tử tín nhiệm là đòi lấy, nhưng rõ ràng, cho dù Tạ Quân Từ đối với nàng rất tốt, nhưng tiểu cô nương vẫn có một loại cảm giác thật cẩn thận, không dám vượt qua ranh giới.

Kết quả ngay lúc nàng buông cánh tay xuống, một đôi bàn tay rộng lớn hữu lực liền xuyên qua nách nàng, ôm nàng lên.

"Còn khó chịu không?" Tạ Quân Từ hỏi.

Ở trong lòng ngực hắn, Niệm Thanh ngốc ngốc mà lắc lắc đầu.

“Ta mơ thấy, ta mơ thấy một người không có tóc." Nàng ngơ ngác nói: “Ta còn mơ thấy……”

Ngu Niệm Thanh tồn tại trên đời tính đến nay mới được ba năm rưỡi, nàng hoàn toàn không biết nôn mữa là gì, cho nên căn bản không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hoài nghi nhân sinh sờ sờ bụng mình.

Tạ Quân Từ ngược lại tâm tình rất tốt, nàng coi Ngộ Minh như giấc mơ mà quên mất hắn ta.

Hòa thượng tóm lại là so với hắn khiến người ta yêu thích, Tạ Quân Từ vốn còn sợ Niệm Thanh vừa tỉnh lại liền khắp nơi tìm con lừa hói kia.

"Đói không?" Hắn chậm rãi nói: "Ăn chút gì đi. ”

"Nhưng đêm qua đã ăn rồi." Niệm Thanh ngây thơ nói.

Tạ Quân Từ bất đắc dĩ nói: "Một ngày phải ăn ba bữa cơm, còn phải uống sữa mới có sức khỏe tốt.”

Niệm Thanh nhất thời mở to hai mắt.

Nàng thực mau đưa ra nghi ngờ: “Ngươi đêm qua không có ăn cơm.”

"Ta là tu sĩ." Tạ Quân Từ kiên nhẫn trả lời: "Tu sĩ không cần ăn cơm.”

Cái này từ đối một cái tiểu hài tử mà nói đã vượt qua nhận thức thông thường.

Hệ thống ở nàng trong đầu giải thích: “Bảo bảo, hắn là thần tiên.”

Đối với phàm nhân mà nói, tu sĩ chính là thần tiên, bọn họ đối với khái niệm này cũng không rõ ràng, còn dùng cái này làm ra rất nhiều câu chuyện truyền miệng bình thư các loại.

Niệm Thanh không biết tu sĩ là gì, nhưng thần tiên không ăn không uống thần thông quảng đại, là một trong những câu chuyện mà trước kia Ngu Tùng Trạch đã kể cho nàng trước khi đi ngủ, nàng có ấn tượng.

Nàng nghiêm túc nhìn mặt Tạ Quân Từ, luôn cảm thấy khuôn mặt của hắn nói ra những lời này, hình như có chút thuyết phục.

Tiểu cô nương tò mò sờ mặt nạ trên mặt hắn, Tạ Quân Từ giơ ngón tay lên, đè bàn tay nhỏ bé mềm mại kia lại, chậm rãi nói, "Ngoan, không đụng vào.”

"Ca ca nói thần tiên sẽ phun lửa, ngươi biết phu lửa không?" Nàng rút tay, hứng thú bừng bừng hỏi.

Tạ Quân Từ suy nghĩ một chút, hắn nói: "Ta có thể bay."

Hắn ôm tiểu cô nương ở trong phòng nho nhỏ mà bay một chút, nàng khẩn trương mà ôm sát cổ hắn.

Lúc xuống, nàng nhìn Tạ Quân Từ trong ánh mắt tràn ngập sùng bái, cái đầu nhỏ lại dụi dụi vào cổ hắn.

Ngoại trừ lần đó gặp đại phu nàng vô ý thức ôm cổ ra, Niệm Thanh liền không còn dùng tư thế thân mật như vậy nữa.

Giờ phút này nàng bỗng nhiên sùng bái hắn như thế, còn giống như mèo con dựa vào, Tạ Quân Từ không lộ ra kinh ngạc cùng khó chịu lần, ngược lại, tâm tình hắn khó kiểm soát mà dâng lên.

Tu tiên hơn hai trăm năm, hắn hiếm khi có lúc tâm tình tốt như vậy.

Đây chỉ là một phi hành thuật mà thôi, nếu nàng nhìn thấy những chiêu thức khác, chẳng phải sẽ giật mình không hoàn hồn lại sao?

Tạ Quân Từ đưa tay vỗ vỗ lưng Niệm Thanh, hắn mở miệng nói: "Đợi sau này ——"

Hắn vốn định nói, chờ sau này có thời gian, hắn lại cho nàng xem mấy thuật pháp thú vị.

Nhưng nói ra, liền nhịn không được dừng lại.

Tạ Quân Từ bỗng nhiên nhớ tới, chuyến này hắn muốn đưa nàng cho người khác, làm gì còn có sau này?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play