Edit: Dịt
Tiểu Niệm Thanh đã rất lâu không ăn cơm bình thường, cơ hồ đều ăn cháo rất loãng, thậm chí là canh.
Cả một chén cháo trắng dùng gạo nấu vừa vặn, những chén cháo loãng trước kia không thể so sánh được. Càng đừng nói, trong cháo còn được cho đường trắng, ngửi thấy mùi càng thêm ngọt.
Lúc trước Ngu Niệm Thanh tuy rằng có chút đói, nhưng coi như có thể nhẫn nại, nhưng hôm nay vừa ngửi thấy mùi vị, liền thật sự chịu không nổi.
Tạ Quân Từ còn chưa tới, nàng đã dựng thẳng đầu gối, vịn đầu giường trông mong nhìn, giống như là động vật nhỏ chờ cho ăn.
Hắn bưng chén đến bên giường, trong tay cầm thìa, động tác có chút do dự.
Tạ Quân Từ chưa bao giờ chăm sóc người khác, ký ức gia đình từng khi còn nhỏ trong quá trình tu luyện dài đằng đằng sớm trở thành chuyện xảy ra kiếp trước, đơn giản ăn cơm đối với hắn mà nói thập phần khó hiểu.
Ngược lại tiểu cô nương nhìn thấy một chén cháo hoa trắng trong tay hắn, cả kinh chậm rãi ngồi trở về, không vội vàng như lúc trước.
Tạ Quân Từ múc một muỗng cháo, lóng ngóng đứa tới bên miệng Tiểu Niệm Thanh, không nghĩ tới nàng lại năng trốn về phía sau.
"Làm sao vậy?" Tạ Quân Từ hỏi.
Hắn đặc biệt hỏi tiểu nhị, người vừa khỏi bệnh không thích hợp ăn quá nhiều, nên uống chút cháo trắng, cho nên hắn mới đặc biệt mua cháo.
Tạ Quân Từ theo bản năng cho rằng tiểu cô nương kén ăn, không muốn ăn nhạt như vậy.
Trong lòng hắn nghĩ, trong hộp còn có một đĩa chân giò hun khói cắt thành thịt chưa kịp lấy ra, nếu nàng không muốn ăn, thêm chút thịt có lẽ có thể dỗ dành nàng.
Kết quả, Tạ Quân Từ liền nghe được nàng nhỏ giọng nói: "Quá đắt, Thanh Thanh không ăn.”
Tạ Quân Từ kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Niệm Thanh.
Hắn tuy xuất thân gập ghềnh, nhưng tốt xấu gì cũng sinh ra trong tu tiên thế gia, chi tiêu ăn uống chưa bao giờ thấp.
Hắn khó có thể tưởng tượng tiểu cô nương này rốt cuộc lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn như thế nào, mới bây lớn mà đã có suy nghĩ phải tiết kiệm tiền, ngay cả một chén cháo bình thường trong mắt nàng cũng quý trọng như vậy.
Yết hầu Tạ Quân Từ khẽ động, đè nén cảm xúc tràn đến cổ họng, đem thìa đưa qua một chút.
Hắn chậm rãi nói: "Một chút cũng không đắt, Niệm Thanh ngoan, ăn cháo.”
Hệ thống cũng khuyên trong đầu Tiểu Niệm Thanh: "Thanh Thanh nghe lời, một chén cháo cũng không làm hắn nghèo được! Mau ăn để còn lớn!”
Nó thực sự hy vọng tiểu nữ hài có thể ăn uống nhiều hơn, nhanh chóng lớn lên.
Áp lực của hệ thống rất lớn, kỳ thật nó không tính là nhân viên chính thức, là bởi vì cốt truyện của thế giới này không hiểu sao lại xuất hiện sai lệch, Ngu Niệm Thanh là nữ chính của thế giới này thiếu chút nữa phải chết non, nó buộc phải online trong trường hợp khẩn cấp.
Nữ chính thiếu chút nữa đã chết, lại không hiểu tại sao bây giờ lại có liên hệ với một trong những nhân vật phản diện tạm thời chưa hắc hóa, cốt truyện đang chạy đi đâu?
Càng đau đầu chính là ký chủ nhỏ như vậy, nó không cách nào giải thích nhiệm vụ cho nàng, chỉ có thể kinh hồn bạt vía nhìn nàng cùng nhân vật phản diện đi chung đường.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, tiểu ký chủ hiện tại quả thật cần người chăm sóc, tuy rằng người chăm sóc nàng là đại phản diện... Haizz, cũng không còn cách nào!
Nó chỉ hy vọng tiểu ký chủ có thể ăn no ngủ ấm, nhanh chóng vượt qua thời thơ ấu, để nó dễ dàng hướng dẫn nàng đi Trường Hồng Kiếm Tông, để hết thảy rối loạn có thể khôi phục nguyên dạng.
Cho dù hệ thống và Tạ Quân Từ đều khuyên nàng như vậy, Tiểu Niệm Thanh ôm chăn, vẫn có chút do dự.
Kỳ thật nàng đối với giá trị của những thứ khác đều không hiểu rõ lắm, nhưng với tiểu cô nương mà nói đồ ăn có lẽ là thứ quý giá nhất thế gian.
Những ngày đếm hạt gạo sống qua ngày thật sự là ký ức quá sâu sắc, nàng tận mắt nhìn thấy ca ca vất vả làm việc như thế nào, đổi lấy một chút thức ăn kia, khi đó hắn cũng dỗ dành nàng như vậy, nói không đắt, bản thân lại không nỡ ăn.
Hơn nữa, cháo trắng trong chén này thật sự là quá nhiều, Niệm Thanh đã lâu không gặp qua nhiều gạo như vậy.
Nhìn bộ dáng do dự của nàng như một con vật nhỏ, Tạ Quân Từ suy nghĩ một chút, hắn nói: "Bệnh của ngươi vừa khỏi, đại phu nói mỗi ngày đều ăn no mới được, nếu như không ăn, sẽ lại sinh bệnh, sinh bệnh sẽ tốn nhiều tiền hơn..."
"Ngươi sẽ phải ra ngoài làm việc?" Ngu Niệm Thanh nhỏ giọng tiếp lời.
Nghe được thanh âm ngây thơ của nàng, Tạ Quân từ mặt mày nhu hòa một chút.
"Đúng." Hắn chậm rãi nói: "Ta có rất nhiều đồ ăn, đều không cần tiền, nhưng nếu chữa bệnh thì tốn rất nhiều tiền.”
"Ngươi có nhiều đất không?" Cô bé ngây thơ hỏi.
Tạ Quân Từ suy nghĩ một chút về ngọn núi mình độc chiếm trong môn phái, hẳn là xem như có rất nhiều đất, liền gật gật đầu.
"Ta có cả ngọn núi." Tạ Quân Từ nói. Dừng một chút, hắn nói thêm: "Có một thung lũng, và một con sông."
Nghe được lời hắn nói, tiểu nữ hài phảng phất lúc này mới yên lòng.
Trong thế giới của nàng, những người có thể có một ngọn núi là những người giàu có nhất.
Lần này Tạ Quân Từ lại đưa thìa tới, Niệm Thanh liền không tránh né nữa.
Tạ Quân Từ đã hơn hai trăm tuổi, đối với kiến thức thông thường của người bình thường đã quên sạch sẽ. Ngược lại hắn biết cho đứa nhỏ ăn, nhưng lại quên mất cháo vừa mới nấu ra, nhiệt độ rất cao, cần hạ nhiệt.
Động tác của hắn không thuần thục, căn bản sẽ không đút cho nàng, chỉ đưa thìa tới mà thôi, tiểu cô nương căn bản không ăn được, chỉ có thể tự mình nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếm một chút, kết quả đầu lưỡi liền bị phỏng, nàng theo bản năng rụt đầu lại.
Tạ Quân Từ vẫn nhìn nàng, tự nhiên thấy được động tác của nàng. Hắn còn chưa nghĩ rõ vì sao như thế, tiểu cô nương liền lại tiến lại gần, dĩ nhiên là bất chấp nóng cũng muốn ăn vào.
Thật ra nàng rất đói, chỉ là thói quen hiểu chuyện cùng nhẫn nại mới có thể nhịn đến bây giờ, đã đến cực hạn rồi.
Tạ Quân Từ mau tay nhanh mắt, cánh tay khẽ động, đưa tay cản Ngu Niệm Thanh, ngăn không cho nàng ăn tiếp.
Tiểu cô nương ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía hắn, phảng phất không tiếng động mà lên án.
Tạ Quân Từ chột dạ, hắn hậu tri hậu giác nhẹ giọng nói: "Có phải là nóng không?”
Niệm Thanh cố gắng bảo trì lý trí, nàng miễn cưỡng gật đầu.
"Thổi thổi là được rồi."
Vì thế, nàng vừa nhìn ngón tay thon dài của Tạ Quân Từ cầm thìa, động tác cứng ngắc đặt ở bên miệng, thổi lại thổi, chính là không có ý muốn đưa tới.
Hắn rũ mắt xuống, trong lòng nghĩ, nhiệt độ gì mới có thể không làm nàng nóng?
Tạ Quân Từ sợ lại bỏng nàng, không nắm chắc thời gian, đợi đến khi cảm thấy không sai biệt lắm, lại cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương, đôi mắt to của tiểu cô nương lại mờ dần nước mắt, miệng kéo ra, đã sắp muốn khóc.
Mí mắt hắn giật giật, vội vàng đưa thìa cho Niệm Thanh, Niệm Thanh nuốt một ngụm, ánh mắt rưng rưng đã trông mong nhìn hắn, chờ ngụm thứ hai.
Tạ Quân Từ cầm chén ngón tay vận chuyển chân khí, đem nhiệt độ chậm rãi hạ xuống, tiếp tục đút cho nàng.
Niệm Thanh đói quá lâu, lại rất lâu không ăn được nhiều gạo như vậy, ăn mãi không thấy no, một chén cháo rất nhanh đã thấy đáy.
“Còn đói!” Nàng ấm ức nói.
Tạ Quân Từ liền đem đĩa giăm bông cắt nhỏ kia cũng đút cho nàng, một tháng không ăn thịt, Niệm Thanh lúc ăn giăm bông vừa gấp vừa hung, thiếu chút nữa bị nghẹn. ăn xong rồi thế nhưng vẫn trông mong nhìn hắn, phảng phất cảm giác chưa thỏa mãn.
Cho dù là Tạ Quân Từ cũng có thể nhận ra không thể cho nàng ăn nữa, nhưng bàn tay nhỏ bé của ấu tử túm lấy y bào của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia ủy khuất nhìn hắn, làm hắn rất khó nói ra một chữ không.
Tạ Quân Từ lại xuống lầu xin một ly sữa ngọt có nhiệt độ vừa vặn, Niệm Thanh uống một hơi, lúc buông ly xuống, bên miệng dính chút sữa, ngửa đầu hướng về phía hắn cười ngọt ngào.
Thanh niên lần này không nhịn được, đưa tay xoa xoa tóc nàng.
Không biết vì sao, nhìn thấy tiểu cô nương vui vẻ như vậy, phảng phất trong lòng hắn cũng sáng ngời một chút.
Buổi tối, Niệm Thanh nên đi ngủ.
Lo lắng nàng sợ hãi, Tạ Quân Từ không dập tắt nến.
Nhưng cho dù như vậy, tiểu cô nương vẫn nắm chặt tay áo hắn không buông, đôi mắt to không tiếng động lại đáng thương nhìn hắn.
Tạ Quân Từ không hiểu, hắn chậm rãi nói: "Ta ngồi ở bên cạnh bàn bên ngoài, ngươi sớm ngủ một chút, không phải sợ.”
Niệm Thanh luôn luôn nghe lời, huống chi thanh niên trước mắt đối với nàng có tốt đến đâu, chung quy cũng là người xa lạ mới quen biết, cũng không phải ca ca, nàng không dám làm nũng hoặc mè nheo như trước đây.
Mặc dù nàng sợ hãi, nhưng nhìn đến thái độ của hắn, liền chậm rãi buông áo choàng của hắn ra.
Tạ Quân Từ vốn nghĩ là nàng bởi vì trong phòng có người ngoài mà ngủ không được, cho nên mang tới một chiếc bình phong, ngăn cánh giữa bàn và giường, cách ra hai không gian.
Nhưng hắn quên chính là Ngu Niệm Thanh không phải thiếu nữ hơn mười tuổi, nàng mới ba bốn tuổi, lại vừa mới mất huynh trưởng, ngủ một mình chỉ càng sợ hãi.
Sau khi Tạ Quân Từ rời đi, Niệm Thanh ôm chăn, thế nào cũng không ngủ được.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay nàng tự mình ngủ, trước kia đều là Ngu Tùng Trạch ôm nàng.
Niệm Thanh dựa vào góc giường, mũi chua xót, nước mắt lại lạch cạch rơi xuống.
Tạ Quân Từ ở bên ngoài nghe được thanh âm hô hấp của nàng không đúng, vừa đi vào, liền nhìn thấy tiểu cô nương một mình đáng thương khóc, liên tiếp nước mắt ướt đẫm chăn, lại ngay cả thanh âm cũng không phát ra.
Hắn đưa tay ôm lấy nàng, lại không biết phải dỗ dành thế nào, chỉ có thể luống cuống hỏi: "Làm sao vậy?”
Niệm Thanh không hiểu được ý nghĩa của nỗi sợ hãi và nỗi nhớ, cô chỉ cảm thấy rất khó chịu, nhưng không thể nói nên lời, chỉ có thể nức nở nói: "Đói bụng."
Thật ra nàng không thực sự đói, nhưng bản thân không phân biệt được, chỉ có thể kết luận là như vậy.
Tạ Quân Từ ôm nàng vòng qua bình phong, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Trên bàn là một giỏ trái cây vừa được đưa tới. Mùa đông nhân giới hoa quả thưa thớt, cho nên cực kỳ đắt đỏ, Tạ Quân Từ dùng hạ phẩm linh thạch đổi rất nhiều tiền tệ nhân giới, lại thưởng tiểu nhị một thỏi vàng, hắn quả nhiên tận tâm tận lực, hoa quả đều là chọn loại có phẩm chất tốt nhất đưa tới.
Tạ Quân Từ để Niệm Thanh ngồi trên đùi mình, hắn ôm lấy nàng, lấy ra một quả quýt, chậm rãi lột ra.
Tiểu cô nương chưa từng thấy qua quả quýt, đôi mắt to còn ngậm nước mắt, đã bị hấp dẫn lực chú ý, không chớp mắt nhìn hắn lột quýt, ngay cả khóc cũng quên mất.
Sau khi lột xong, Tạ Quân Từ đút cho nàng một múi, Niệm Thanh Nga liền há miệng, không nghĩ tới múi này lại chua như vậy, mặt tiểu cô nương bị chua mà nhăn lại thành một đống.
Lồng ngực rộng lớn phía sau nàng lặng lẽ chấn động, là Tạ Quân Từ nở nụ cười.
"Muốn ăn nữa không?" Hắn mang theo ý cười hỏi.
Niệm Thanh liên tục lắc đầu, nhưng nhìn quả quýt còn sót lại trên bàn, nàng do dự một chút, lại gật đầu.
Những đứa trẻ đói trong một thời gian dài, luôn đối với đồ ăn có cảm giác tiếc rẻ.
Nàng cầm quả quýt to bằng tay mình, từng chút từng chút đều ăn hết, Tạ Quân Từ lại ôm nàng hồi lâu, nàng ở trong ngực hắn rốt cục chậm rãi ngủ.
Đợi đến khi nàng ngủ say, Tạ Quân Từ lúc này mới đem tiểu cô nương đặt trở lại trên giường.
Hắn ngồi vào bàn, trong lòng suy nghĩ.
Lần này hắn hạ phàm là vì lịch lãm, lấy hồn phách của đại ác chi nhân đút Huyết Huyền kiếm của mình, không nghĩ tới lại âm sai dương sai cứu phải hài tử.
Tạ Quân Từ không nghĩ sẽ dẫn nàng trở về môn phái, Thương Lang tông quá hung hiểm, không thích hợp với nàng.
Hắn nên lựa chọn như thế nào, Ngu Niệm Thanh có tư chất tu tiên, chẳng qua kinh mạch có chút vấn đề, nếu như hắn đem nàng cho những đại tiên tông kia, có lẽ nàng sẽ bởi vì linh mạch bị hạn chế, tương lai không chiếm được quá nhiều tài nguyên.
Huống chi nàng tuổi còn quá nhỏ, Tiên Môn không nhất định có thể chiếu cố nàng.
Vẫn là Ngộ Minh chỉ đôi vợ chồng nhân giới kia thích hợp với nàng, gia cảnh giàu có, lại là đại thiện nhân địa phương, còn muốn nữ nhi, có lẽ có thể bù đắp cho thời thơ ấu thiếu thốn tình cảm gia đình của nàng.
Chờ thêm mười năm nữa, hắn sẽ quay lại thăm nàng.
Nếu như nàng ở nhân giới sống hạnh phúc, liền để nàng tiếp tục làm đại tiểu thư, nếu như nàng muốn tu tiên, hắn liền dẫn nàng đi tu tiên giới.
Sau khi hạ quyết tâm, Tạ Quân Từ bắt đầu tính toán đi đường vòng đến Thanh Châu vực.
Lúc hắn đang suy tư, lại nghe thấy bên kia giường truyền đến thanh âm sột soạt, tiểu cô nương vốn đang ngủ say tựa hồ khó chịu hừ hừ vài tiếng, sau đó —— oa nôn ra.
Cùng lúc đó, trên núi cao ngoài thành, Ngộ Minh vừa mới sửa lại một bộ kinh văn, hắn buông bút xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa, tuyết nhỏ bay tán loạn, có một loại mỹ cảm.
Ngộ Minh bỗng nhiên có chút cảm ngộ, hắn đứng dậy đang chuẩn bị ra cửa xem tuyết, chỉ thấy trước mặt một đạo bóng dáng hiện lên, khuôn mặt lạnh như băng của Tạ Quân Từ đã xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn không kịp nói cái gì, đã bị Tạ Quân Từ mạnh mẽ xách đi, trong vài hơi thở liền đi tới khách điếm.
Ngộ Minh dồn dập nói: "Ngươi, ngươi muốn làm——"
Tạ Quân Từ mặt không chút thay đổi ngắt lời: "Nàng ấy lại sinh bệnh, ngươi không phải lang băm chứ?”
"Ngươi nói cái gì vậy? Chuyện này không có khả năng a.”
Ngộ Minh sửng sốt, cũng không để ý hắn, vội vàng đi vào bình phong, nhìn tiểu cô nương.
Không lâu sau, thanh âm phẫn nộ của hắn từ phía sau bình phong truyền đến: "Tạ Quân Từ, hôm nay ngươi rốt cuộc cho nàng ăn bao nhiêu thứ?!”
Tạ Quân Từ: ...