Trên đường đi, Ngộ Minh vẫn vuốt ve Phật Châu, tuy rằng hắn đáp ứng hỗ trợ, nhưng thái độ lạnh lùng. Ngược lại tiểu hòa thượng Vô Niệm vẫn đi theo Phía sau Tạ Quân Từ, ngửa đầu tò mò nhìn Tạ Quân Từ.

"Sư phụ cùng các sư huynh ngẫu nhiên sẽ nhắc tới ngươi, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi." Vô Niệm nói: "Ngân Diện Tu La, nghe nói ngươi và Phật Tử là huynh đệ, bộ dạng giống nhau như đúc, là thật sao? Vậy ta thấy người, có phải cũng nhìn thấy Phật Tử? ”

Tạ Quân Từ mặt không chút thay đổi đi về phía trước.

Phật tu muốn ẩn nấp giữa các hòa thượng bình thường, vì không để lộ thân phận, Ngộ Minh chỉ đồng ý bay xuống núi, cự tuyệt bay vào thành, cho nên bọn họ chỉ có thể đi bộ.

Không nghĩ tới tiểu hòa thượng lại nói nhiều như vậy.

Tạ Quân Từ nghĩ, quả nhiên hài tử là người khiến người ta chán ghét nhất.

May mắn Ngộ Minh đối với hắn cực kỳ kiêng kỵ, rất nhanh liền quản thúc Vô Niệm, không để cho hắn làm ồn nữa.

Ba người đi tới khách điếm, Tạ Quân Từ cởi bỏ kết giới, để cho hai hòa thượng vào phòng.

Khi nhìn thấy tiểu cô nương nằm trên giường, Ngộ Minh suốt đường đi đều bán tín bán nghi liền có chút kinh ngạc mở to hai mắt.

---- Vậy mà thật sự là có một hài tử?

Vô Niệm đang muốn bắt mạch cho tiểu cô nương, liền nghe được sư huynh nói: "Để ta.”

Ngộ Minh chính là người tu y, Vô Niệm là sư đệ hắn mang theo bên người tự tay giáo dục.

Lúc trước trên đường hắn đối với Tạ Quân Từ sinh ra rất nhiều nghi ngờ, duy chỉ có không nghĩ tới lời thanh niên nói là thật, hiện giờ mắt thấy là thật, Ngộ Minh trong lòng có chút áy náy.

Hắn ngồi xuống bên giường, ngón tay gác lên cổ tay nhỏ nhắn gầy yếu của nữa hài, qua nửa ngày, trên mặt Phật tu lộ ra chút biểu tình giật mình.

Ngộ Minh quay đầu nhìn về phía Tạ Quân Từ.

"Thân thể nàng suy yếu, bệnh quá nặng, vốn nên hung hiểm vạn phần, nhưng đại khái là không có việc gì."

Tạ Quân Từ nhíu mày, hắn hỏi: “Đây là ý gì?”

"Đứa nhỏ này có căn cốt tu tiên."

Ngộ Minh giải thích: "Nếu nàng là hài tử bình thường, chỉ sợ sớm phải chết non trong bệnh. Nhưng bởi vì nàng không chỉ có thiên tư tu tiên, mà còn là thiên phú dị bẩm, vô thức nắm giữ bí quyết hấp thu linh khí, dùng cái này không ngừng bù đắp thân thể gầy yếu, cho nên mới giữ lại một mạng.”

Lời này vừa nói ra, đừng nói tiểu hòa thượng ngây dại, ngay cả Tạ Quân Từ cũng ngẩn ra.

Tuy rằng tu tiên giới cũng có thiên chi kiêu tử bảy tám tuổi đối với tu luyện không thầy dạy cũng hiểu, nửa tháng liền thông qua luyện khí kỳ.

Nhưng Tiểu Niệm Thanh dù sao bây giờ mới hơn ba tuổi, lại ở nhân giới linh khí khô kiệt, kinh mạch của nàng còn chưa được rèn dũa, thế nhưng lại có thể học được hấp thu linh khí, quả thực làm cho người ta không thể tin được.

“Nhưng nhân giới nào có linh khí chứ?” Tiểu hòa thượng ngơ ngác nói.

Linh khí là một loại năng lượng vật chất, giống như là có chút mẫn cảm phàm nhân sẽ cảm nhận được hơi nước trong sương mù dày đặc, chỉ có tu sĩ mới có thể cảm nhận được linh khí bên người.

Mà linh khí nhân gian đã thiếu thốn đến trạng thái cơ hồ không cách nào phát hiện, hơn nữa đều dính rất nhiều tạp chất, không có lợi cho việc hấp thu.

Ngộ Minh thở dài nói: "Điều này chứng tỏ dục vọng sống của đứa nhỏ mãnh liệt cỡ nào.”

Hắn đem chân khí của mình chậm rãi rót vào thân thể Ngu Niệm Thanh.

So sánh với sự nguy hiểm từ linh lực của Tạ Quân Từ, chân khí ngộ minh thập phần ôn nhuận bao dung, từng chút từng chút chữa trị cho tiểu cô nương.

Bệnh bất lực trước mặt phàm nhân, trong tay Phật tu không đến một nén nhang đã khỏi.

Sau khi chữa khỏi xong, Ngộ Minh đưa mấy viên đan dược cho Tạ Quân Từ.

"Đan dược này có lợi cho thân thể nàng, cách ba ngày ăn vào."

Ngộ Minh nói: "Tuy rằng khỏi bệnh, nhưng thể chất của nàng suy yếu, cần phải chậm rãi bồi dưỡng mới tốt.”

Dừng lại một chút, Ngộ Minh thấp giọng nói: "Nàng còn sống là vạn hạnh, nhưng cũng là bất hạnh. Có lẽ tu tiên đối với nàng mà nói đã không còn thích hợp nữa.”

Con ngươi Tạ Quân Từ hơi trầm xuống.

Ngu Niệm Thanh còn nhỏ như vậy mà vô sư tự thông hấp thu tiêu hóa linh khí, cho dù ở tu tiên giới cũng đã là thần đồng vạn năm có một.

Nhưng cũng chính là bởi vì không có tâm pháp tu luyện chỉ dẫn, linh khí thế gian lại tạp chất dơ bẩn, mặc dù quả thật cứu mạng nàng, nhưng nàng sử dụng kinh mạch quá sớm chỉ sợ đã mệt không chịu nổi.

Kinh mạch của nàng chưa từng được rèn luyện chuyên nghiệp, lại sớm thành hình do được sử dụng quá mức, cũng không phải chuyện tốt, rất có thể sẽ chặt đứt sự nghiệp tu tiên của nàng.

Ngộ Minh viết ra một dòng địa chỉ trên tờ giấy, đặt trên mặt bàn không nhúc nhích.

"Hai vợ chồng này là phú thương Thanh Châu vực, là đại thiện nhân địa phương. Khi bần tăng du lịch Thanh Châu vực, năm lần bay lược gặp bọn họ cầu nữ nhi ở chùa miếu”

Ngộ Minh nói: "Nếu ngươi lấy thái độ tiên nhân xuất hiện, đem hài tử phó thác trong tay vợ chồng bọn họ, có lẽ cũng là một việc thiện.”

Nói xong những lời này, Ngộ Minh mang theo tiểu hòa thượng rời đi.

Tạ Quân Từ trầm mặc đứng trong phòng, nhìn địa chỉ trên bàn.

Giờ phút này đã chạng vạng, ngoài cửa sổ hào quang tản đi, sắc trời dần tối, trong phòng không thắp đèn dần dần ảm đạm xuống.

Hắn nghe được trên giường truyền đến thanh âm sột soạt, Tiểu Niệm Thanh bị bệnh suốt một tháng nay hiện giờ khỏi hẳn, lại ngủ thật ngon, hiện giờ rốt cục cũng tỉnh lại.

Nghe được nàng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Tạ Quân Từ cũng không phải đi qua, mà là theo bản năng trốn về phía sau một bước, đứng chỗ góc chết không thể nhìn thấy do màn chắn trên giường che lại

Hắn đứng sau rèm, phản phất giống như một cái bóng kéo dài.

Tạ Quân Từ tự biết hắn luôn không được người đời yêu thích, nam nhân chính trực tráng niên ở trước mặt hắn đều sẽ run rẩy, huống chi là một tiểu hài tử mới ba tuổi?

Những thân cận kia của nàng, chỉ sợ cũng là lúc hôn mê coi hắn như ca ca của mình mới có thể làm ra hành động như vậy.

Bây giờ nàng tỉnh dậy, chỉ sợ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn sẽ khóc lên.

Bên kia, tiểu cô nương lăn vài cái trên giường mềm mại, mới rốt cục từ trong giấc ngủ mở mắt ra.

Nhìn bài trí xa lạ trong phòng tối tăm, Niệm Thanh kinh ngạc dụi dụi mắt, nhất thời không phân biệt được mình có phải đang ở trong mộng hay không.

Nàng dường như gặp một cơn ác mộng dài, trong mộng ca ca đã đi, nhưng có một độ ấm hoàn toàn bất đồng vẫn luôn ôm nàng.

Nàng ngẩn ra một hồi lâu, chậm rãi nhớ tới trước khi hôn mê người xa lạ xông vào trong phòng đánh chết Đạp Tuyết, mới bỗng nhiên ý thức được đó không phải là ác mộng.

Niệm Thanh nhất thời luống cuống, nàng chống đỡ thân thể liền hướng bên giường gập ghềnh bò đi, chăn lại không biết quấn lấy chân từ lúc nào, nàng lại không quen kích thước giường, trong lúc mất cân bằng cả thân thể đột nhiên rơi xuống đất.

Một trận trời đất quay cuồng, đau đớn trong tưởng tượng cũng không truyền đến.

Eo nàng được mấy ngón tay thon dài hữu lực đỡ lấy.

Tiểu Niệm Thanh lặng lẽ mở mắt ra, nàng ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ đập vào mắt.

Tạ Quân Từ rũ mắt cúi đầu, thần sắc thanh lãnh xa cách, mặt nạ màu bạc trên mặt phải dưới ánh sáng xuyên thấu qua ngoài cửa sổ, lồng lên một tầng sáng bóng lạnh nhạt, xinh đẹp không giống phàm nhân.

Có vài người uy thế rất nặng làm người nghe đa sợ mất mật, bất luận mỹ mạo cỡ nào, người khác nhìn cũng không dám nhìn kỹ một cái, càng không ai dám đùa giỡn, Tạ Quân Từ chính là người như vậy.

Hắn tai tiếng quá nhiều, mấy năm nay rất ít người dám truyền ra ngoại hình của hắn như thế nào.

Ngu Niệm Thanh tuy rằng mới hơn ba tuổi, nhưng đã có thể phân biệt được cái gì là mỹ nhân, nàng nhất thời ngây dại, còn tưởng rằng mình đang ở trong mộng.

Tạ Quân Từ lại không khỏi nghĩ, quả nhiên mặt mũi hắn đáng ghét, hung thần ác sát, dọa nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play