Edit: Dịt
Lão đại phu sau khi bắt mạch, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
"Tình trạng của đứa nhỏ này hiện giờ không tốt lắm."
Lão nói: "Nàng tuổi còn quá nhỏ, bệnh tật kéo dài đã lâu, lại có một thời gian uống thuốc Đông y, hiện giờ thân thể sớm đã quá suy yếu, cho dù lập tức phát sốt, cũng không thể uống thuốc nữa, nếu không sẽ lấy mạng nàng.”
Tạ Quân Từ lạnh nhạt nói: "Ngươi nói, phải nghe theo mệnh trời?”
Đại phu cảm nhận được lãnh ý trong thanh âm của hắn, nhưng không còn sợ hãi như lúc ban đầu.
Có thể là trong lòng Tạ Quân Từ còn ôm tiểu cô nương mềm mềm mại mại kia kéo hắn vào phàm trần, giảm bớt lệ khí lạnh như băng nguy hiểm trên người thanh niên.
"Khách nhân không biết, hài tử nhỏ tuổi vốn rất dễ chết non, bệnh đến như núi đổ, cho dù là hài tử nhà phú quý, nếu đã không giữ được thì dù muốn giữ cũng không thể."
Lão đại phu vuốt râu, tiếc nuối nói: "Dựa theo tình trạng của đứa nhỏ này, hiện giờ nàng còn sống đã là kỳ tích rồi. Thuốc không thể uống hay là lão phu châm cứu thử xem?”
Những lời này của đại phu đối với Tạ Quân Từ không khác gì ý tứ lúc trước Ngu Tùng Trạch nghe được từ y quán.
Niệm Thanh tuổi còn quá nhỏ, thân thể lại yếu, thủ đoạn trị liệu bình thường đối với nàng mà nói đều thập phần hung hiểm, kỳ thật không có biện pháp tốt.
Nếu là phàm nhân, khả năng sẽ thật sự không có cách nào.
Tạ Quân Từ lại đăm chiêu.
Trị liệu thông thường không được, vậy liền bắt một tên y tu tới đây, không phải là được sao?
Đợi đến sau khi lão đầu tử rời đi, Tạ Quân Từ cúi đầu, mặt mày thanh bạc lãnh đạm nhìn tiểu cô nương trong ngực.
Bởi vì Diêm La chi lực, khí tức xung quanh hắn luôn túc sát nguy hiểm, người bên ngoài vừa tới gần sẽ sợ hãi không chịu nổi, hận không thể cách xa hắn mười thước.
Tiểu tử này ngược lại không bị ảnh hưởng, ở trong ngực hắn ngủ ngon như vậy.
Tạ Quân Từ thử đem nàng chậm rãi đặt ở trên giường mềm mại, cánh tay hắn căng thẳng, phảng phất như đang nhẹ nhàng đặt vật phẩm nguy hiểm gì đó.
Tiểu Niệm Thanh ngủ thật ngon, lần này đối với Tạ Quân Từ buông tay cũng không có phản ứng, an an ổn ổn ở trên giường tiếp tục mê man, cánh tay cứng ngắc của thanh niên lúc này mới chậm rãi thả lỏng xuống.
Sau khi đắp chăn cho nàng, Tạ Quân Từ tiện tay bày ra kết giới, rời khỏi khách điếm.
Y tu ở nhân giới rất hiếm, nhưng không phải hoàn toàn không có.
Tạ Quân Từ ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào ngôi chùa trên núi cao ngoài ngoại ô.
Bình thường mà nói, các tu sĩ thông thường đều sẽ tụ tập ở tu tiên giới tu luyện học tập, tu tiên giới linh khí dồi dào, là địa phương thích hợp nhất đối với tu sĩ.
Nếu như không phải chấp hành nhiệm vụ hoặc đi ngang qua, có một số tu tiên giả có thể cả đời cũng sẽ không đến nhân giới.
Mà Phật tu lại hoàn toàn ngược lại, rất nhiều Phật tu quanh năm suốt tháng ở lại nhân giới, theo hòa thượng bình thường cùng nhau sinh hoạt, hoặc du lịch thế gian, vì dân chúng giải ưu giải nan, mài giũa tâm tính, tích góp công đức.
Trong Phật tu, hòa thượng đồng thời có thuật chữa bệnh không ít.
Trên những ngọn núi cao ngoại thành, chùa miếu hương khói tràn đầy, rất nhiều bá tánh đi bộ lên núi thăm viếng.
Tạ Quân Từ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên ngoài chùa, hắn đem thần thức hướng toàn bộ tu viện phóng đi, quả nhiên cảm nhận được mấy phật tu tu hành trong chùa.
Hắn cũng không che dấu thăm dò của mình, cho nên vừa tiến vào hắn liền nghe được có Phật tu thấp giọng nghị luận: "Vừa rồi có tu sĩ đi ngang qua cửa?”
"Không biết, chỉ là thần thức hung lệ, có lẽ người tới không tốt, vẫn nên đi ra ngoài dò xét một phen đi."
Không đợi đám Phật tu ra cửa, người không tốt kia đã lắc mình xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tạ Quân Từ lạnh nhạt mở miệng: "Ai biết chữa bệnh?”
Các phật tu ngẩn ra.
Ánh mắt bọn họ dừng trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng tám phần giống Phật Tử của Tạ Quân Từ, lại nhìn thấy mặt nạ bạc đeo ở mặt phải hắn, nhất thời nhao nhao xuất ra vũ khí.
“Tạ quân từ, ngươi lén xông vào cấm địa Phật gia, là muốn làm gì?!" Phật Tu cầm đầu trầm giọng nói.
Thế nhân đều biết, giữa Phật tử Tạ Thanh Vận và em ruột Tạ Quân Từ giống như trong truyền thuyết, hai người hai trăm năm trước từng đánh một trận chiến kinh thiên động địa, kết quả vẫn chưa phân thắng bại.
Tạ Quân Từ chán ghét Phật tử, ngay cả những hòa thượng lừa tróc này cũng chán ghét không thôi.
Mí mắt hắn hơi nhấc lên, con ngươi u ám lộ ra một tia áp lực không kiên nhẫn.
Nếu không phải vì cơ duyên xảo hợp cứu tiểu tử kia, hắn chỉ sợ đời này cũng sẽ không bước vào cửa chùa miếu.
"Ta nói rồi, muốn cứu người." Giọng Tạ Quân Từ vốn lạnh nhạt lãnh đạm, lúc tâm tình hắn không tốt nghe đặc biệt thấm người.
Hắn nhìn về phía mấy phật tu trước mặt, lạnh lùng nói: "Ai tu y?”
“Ai biết ngươi nói thật hay không?”
“Là ta!”
Thanh âm phật tu lớn tuổi nhất xen lẫn với một thiếu niên khác.
Phía sau mấy cái Phật tu lớn tuổi, Tạ Quân Từ nhìn thấy một tiểu hòa thượng tựa hồ mới mười bốn mười lăm tuổi.
Thiếu niên ngây thơ chưa trải sự đời, đôi mắt to tròn tò mò nhìn Tạ Quân Từ, trên mặt ngược lại không thấy có bao nhiêu biểu tình sợ hãi.
“Vô Niệm, chớ mở miệng!” Phật Tu cầm đầu lạnh lùng nói.
"Nhưng hắn nói muốn cứu người."
Tiểu hòa thượng pháp hiệu Vô Niệm rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Nếu bị thương nặng, trì hoãn trong chốc lát sẽ không thể cứu.”
"Không phải bị thương, là bệnh." Tạ Quân Từ lạnh nhạt nói: "Nàng mới ba tuổi, bệnh rất nặng, phàm y không dám dùng thuốc.”
Các phật tu nhìn nhau, tựa hồ bọn họ đều không thể tin tưởng Tạ Quân Từ thật sự muốn cứu người.
"Hài tử của ngươi?" Phật tu cầm đầu nghi hoặc nói.
Tạ Quân Từ: ...
Tạ Quân Từ: "Hôm qua nhặt được.”
Các hòa thượng vẻ mặt đều có chút phức tạp, Tạ Quân Từ cùng bọn họ tích oán quá sâu, bọn họ thà rằng tin tưởng hắn thật sự có một nữ nhi bệnh nặng, cũng còn hơn tin hắn sẽ làm việc thiện cứu người.
Phật tu cầm đầu suy nghĩ một chút, hắn trầm giọng nói: "Ta cùng Vô Niệm đi xem đi.”
Tạ Quân Từ một khắc cũng không muốn ở trong chùa, được đối phương đồng ý, hắn xoay người rời đi.
"Ngộ Minh sư huynh, chuyện này quá nguy hiểm." Mấy phật tu bên cạnh có chút lo lắng: "Vẫn là chờ chúng ta báo cáo với Thiền tông một chút rồi nói sau, vạn nhất có bẫy gì đó..."
"Không cần, cứu người quan trọng hơn. Nếu là bệnh cấp bách, không kịp chờ liên lạc với Thiền tông."
Ngộ Minh lắc đầu: " Nếu Tạ Quân Từ muốn giết người, ở chỗ này liền có thể động thủ, huống chi dùng tu vi cùng tính tình của hắn, cũng khinh thường làm chuyện gạt người này.”
Các hòa thượng đều biết hắn đúng.
Tạ Quân Từ tu vi cao thâm, ngay cả hắn khi nào tới gần bọn họ cũng không biết, đương nhiên cũng không xứng để cho hắn tốn nhiều tâm tư lừa ra ngoài.
Ngộ Minh và Vô Niệm đi theo Tạ Quân Từ rời đi.