Cuối Thu

Chương 2: Yên bình có quá đắt không


1 tháng


 Thời tiết cuối thu có hơi lạnh. Cơn mưa rào bên ngoài cửa sổ vẫn đang rơi. Tiếng người nói cười đi lại bên ngoài càng khiến cho người ta cảm thấy sự cô đơn trên người thiếu niên. 

 “Mẹ đi mua đồ ăn sáng cho con rồi nè.”

 Người phụ nữ từ ngoài bước vào, trên tay mang theo hộp cháo còn nóng hổi. Bà mỉm cười tiến lại gần giường bệnh, mở nắp hộp cháo, nhẹ nhàng múc một muỗng rồi thổi, ý muốn đút cậu ăn. Nhật Minh thấy vậy có chút ngại ngùng áy náy, lên tiếng từ chối.

 "Mẹ. con tự ăn được, mẹ không cần đút cho con."

 "Không sao, cứ để mẹ đút đi, con là bệnh nhân mà, ngồi yên ở đó đi."

 Nói rồi bà cầm muỗng múc cháo đưa lên miệng cậu, không cho cậu cơ hội từ chối lần nữa. Nhật Minh há miệng ăn lấy muỗng cháo mà trong lòng ấm áp.

....

  "Bố, tiền ông Chung nợ bố trả chưa vậy ạ?"

  Hoàng vừa ăn phở bò vừa hỏi ông,  miệng anh dính đầy nước lèo, trong có chút buồn cười. Ông vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt anh như vậy, nhịn không được bật cười rồi lên tiếng nhắc nhở cậu con trai của mình lấy giấy lau miệng. Hoàng lúc này để ý thấy, vẻ mặt ngại ngùng lấy giấy lau. Để ý thấy cậu con trai nhỏ của mình ngại ngùng, ông tinh ý đổi chủ đề.

  "Còn chưa trả nữa, ông ấy bảo ông ấy đang kẹt, đợi vài ngày nữa ông ấy sẽ trả lại cho bố."

  "Giờ còn chưa trả, đợi mấy ngày nữa mình chuyển đi rồi, ổng quỵt luôn thì sao hả bố, con đã nói từ đầu là bố đừng cho ổng mượn rồi mà."

  “Thôi, có sao đâu, chắc vài ngày nữa ông ấy trả lại thôi ấy mà, con đừng nghĩ xấu vậy.”

  “Tùy bố vậy.”

  Hai người không nói chuyện nữa, tập trung ăn hết phần của mình, ăn xong tính tiền rồi đi về. Trên đường về, Hoàng còn ghé sang thư viện trả quyển sách mà lần trước anh mượn rồi mới đi về nhà.

 ....

  Trong bệnh viện, sau khi Minh ăn xong cháo, cảm thấy khá chán nên đã lấy sách ra đọc, con bà thì ngồi một bên gọt vỏ táo cắt ra đĩa. Bỗng nhiên âm thanh nois chuyện ồn ào từ bên ngoài truyền vào, cánh cửa được mở ra, hai ba người đứng bên ngoài, trong tay cầm một giỏ hoa quả.

  Hai bên nhìn nhau ngạc nhiên. Một cậu trai cầm giỏ hoa quả lên tiếng đập tan bầu không khí ngại ngùng này. 

  “Cháu xin lỗi ạ, tụi cháu đi nhầm phòng.” 

  Nói xong cậu trai kéo tay mấy người bạn của mình rời đi. Minh lúc này mới hồi thần, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng có chút ganh tị. 

  “Minh, Minh, MINH!”

  “Dạ?"

  “Con sao vậy, không khỏe ở đâu à?”

  “Dạ con không sao, mẹ đừng lo.”

  “Có chuyện gì thì phải nói cho mẹ liền nghe chưa, đừng có giấu trong lòng.”

  “Dạ, con biết rồi mà.”

  Minh nói rồi cười một cái cho bà vui. Đến tối, bà lại chạy đi về nấu cháo, mặc dù Minh đã cố ngăn bà nhưng đều không có tác dụng, bà bảo mua ngoài tốn kém, về nấu an toàn hơn, với cũng tiết kiệm hơn.

  Minh thấy không khuyên được cũng từ bỏ, ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi chờ bà quay lại. 

  …..

  “Ba để cái đó ở đó đi, tí nữa con khiêng ra cho, ba ngồi nghỉ đi. ”

  “Thôi, để ba khiêng cho xong luôn, còn có cái này à. ”

  Mặc con trai khuyên hết cỡ, ông vẫn cố chấp khiêng thùng đựng nồi, chảo, dụng cụ nấu ăn ra xe cho thuê. Lát sau, ông cong lưng từ từ đi vào nhà. 

  “Đấy thấy chưa, con đã bảo bố ngồi yên nghỉ đi mà bố không nghe. Giờ lại đau lưng rồi kìa. ”

  Vừa nói Hoàng vừa đi lại, đỡ ông ngồi lên chiếc ghế dựa.  

  “Bố ngồi ở đây đi, nghỉ ngơi, đừng có làm gì hết, kẻo lại đau lưng thì khổ. Để con đi lấy nước cho ba. ”

  Nói rồi anh quay người đi vào bếp. Ông mỉm cười hạnh phúc nhìn bóng lưng anh.

  Lát sau anh đi ra với một ly nước, sau khi đưa nước cho ông, Hoàng lại dặn ông ngồi yên nghỉ ngơi rồi mới đi làm việc.

  ….

  Minh tỉnh dậy lúc 18 giờ 32 phút, ngó nghiêng xung quanh mà chẳng thấy bà đâu. Cảm thấy hơi lo lắng, cậu liền với tay lấy chiếc điện thoại cũ bị bể màn hình của mình, nhấn gọi số của bà. 

  Đầu dây bên kia mãi một lúc sau mới bắt máy.

  “Sao vậy con, tỉnh dậy rồi à, đợi tí mẹ qua đưa cơm cho con nha. ”

  Nói xong bà liền cúp máy, không cho cậu cơ hội trả lời. Minh vẫn thấy không an tâm, nhưng cũng ngoan ngoãn chờ bà tới. Lát sau, chiếc điện thoại của cậu đổ chuông, ngay khi vừa bắt máy, giọng nói của một nam sinh đã vội vàng truyền qua điện thoại.

  “Minh ơi, mẹ mày bị tụi đòi nợ đánh nhập viện rồi kìa. ”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play