Cuối Thu

Chương 1: đáy biển


1 tháng


 Thời tiết đã chuyển lạnh, trời đã nhá nhem tối. Trong con hẻm chật chội, bẩn thiểu, những bịch rác to nhỏ chen chúc nhau ở đầu hẻm. 

 Ánh chiều tà chiếu rọi lên một góc của con hẻm nhỏ, chỉ thấy bóng dáng của một thiếu niên nằm trên nên đất lạnh lẽo. Trên người này đầy rẫy những vết thương to nhỏ khác nhau vẫn còn đang rỉ máu. Chiếc áo trắng vốn rất đẹp, giờ đây đã bị nhuốm đỏ. Thiếu niên nằm trên đất hơi thở yếu ớt, không nghe kĩ thì còn tưởng rằng đã ch*t rồi.

 “ Nhật Minh! Nhật Minh! Con đâu rồi? Minh ơi.”

 Tiếng của người phụ nữ nức nỡ vang khắp con hẻm. Bà vừa chạy vừa hét to gọi tên con trai mình, trên chiếc áo nâu cũ đã đầy mồ hôi. Khuôn mặt của bà thể hiện rõ sự lo lắng, tiếng hét vẫn cứ vạng vọng khắp cả con hẻm nhưng chẳng có một ai đáp lại.

 Thiếu niên nói không ra câu, miệng vẫn thều thào:" mẹ ơi, con đây."

 Bà như có thể nghe thấy, chạy lại chỗ thiếu niên. Bà ôm thiếu niên trong lòng, hai hàng lệ nóng lăn dài trên má của bà.

 “ Xin lỗi con, mẹ xin lỗi con, là lỗi của mẹ, là tại mẹ không tốt, là tại mẹ hại con. ”

 ….

 Trong một căn phòng, một thiếu thiếu niên có vẻ ngoài đẹp trai, nhìn chằm chằm vào bức ảnh được chụp đã lâu trong chiếc máy ảnh, mỉm cười một cách dịu dàng. Trong bức ảnh là hình của một cậu bé tầm lớp 6 lớp 7 đang ôm chiếc cặp nhỏ ngồi trên xích đu màu vàng nắng. 

 Bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của người đàn ông vang lên.

 “ Hoàng ơi, ngủ sớm đi nha con, mai dậy sớm chuyển đồ với ba đó.”

 “ Dạ, con biết rồi.”

 Giọng nói ấm áp mang theo chút ý cười vang lên từ trong phòng. Người đàn ông nghe thấy chỉ đáp một tiếng rồi quay về phòng ngủ. 

 Tiếng bước chân nặng nhọc từ từ nhỏ lại, đèn trong phòng cũng tắt đi, chỉ còn ánh sáng từ cửa sổ hắt vào trong. Hoàng từ từ bước lên giường, đắp chăn đi ngủ trong sự mong đợi mà vẫn không biết, cái người mà anh coi là tâm can, coi là bảo bối, là ánh trăng sáng hiện giờ đang nằm trong bệnh viện.

….

 Trong căn phòng tối, một thiếu niên cả người băng bó đang nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi trên khuôn mặt càng lúc càng nhiều, nhíu chặt mày. 

 Miệng thiếu niên mấp máy liên tục như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra. 

….

 “Hoàng ơi, dậy đi con.”

 Từ bên ngoài cửa, âm thanh của một người đàn ông kèm theo tiếng gõ cửa liên tục vọng vào trong phòng. Thiếu niên đang nằm ngủ cũng vì âm thanh này mà tỉnh dậy. 

 “Con dậy rồi, bố không cần gõ nữa đâu ạ.”

 Nghe thấy câu trả lời, tiếng gõ cửa bên ngoài cũng dừng lại, người đàn ông lên tiếng nhắc nhở:"Dậy rồi thì đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng."

 “Dạ.”

 Hoàng từ trên giường bước xuống, chân đi dép lạch cạch bước vào toilet. 

 Trong gương, hình ảnh một chàng trai với ngoại hình đẹp phổ thông mặt còn có chút ngái ngủ ngáp ngán ngáp dài bôi kem đánh răng lên bàn chải.

 Sau khi đánh răng rữa mặt xong, anh thay đồ, dọn dẹp chăn mền rồi mở cửa ra khỏi phòng.

 Vừa mở cửa phòng, một mùi cháy khét xông thẳng vào mũi anh, Hoàng vừa đi xuống lầu liền thấy hình ảnh một người đàn ông đang loay hoay tắt bếp dập lửa.

  “Con đã nói là ba không cần vào bếp rồi. ” 

 Hoàng từng bước đi xuống cầu thang, mặc dù lời nói có vẻ oán trách, nhưng lại nghe ra sự lo lắng bên trong. 

 “Ba có sao không, chỗ đó để con dọn là được rồi, mình ra ngoài ăn sáng rồi về chuyển đồ sau cũng được. ”

 Ông nghe vậy cũng gật gật đầu, đi ra ghế ngồi chờ anh. 

 Lát sau, từ căn phòng bừa bộn đã được Hoàng dọn dẹp lại sạch sẽ, anh đưa tay lên đầu tủ lấy cái ví rồi dẫn ông ra ngoài ăn sáng.

….

 Phía bên này, Nhật Minh nằm trong bệnh viện cả một đêm đến sáng hôm nay mới tỉnh lại. 

 Bà thấy cậu tỉnh thì mừng ra mặt, vội vã chạy lại hỏi thăm.

 “Sao rồi, con thấy trong người thế nào? ”

 “Con đỡ rồi, chỉ là hơi đau mà thôi. Mẹ ngồi xuống ghế đi. ”

 Bà nghe vậy thì viền mắt đỏ hoe. 

 “Là lỗi tại mẹ, là tại mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con. ”

 “Mẹ, mẹ không có lỗi, người có lỗi là người đàn ông đó, mẹ cũng chỉ là người bị hại mà thôi, mẹ không cần phải tự trách. ”

  Thiếu niên nói xong thì ôm bà vào lòng, cái ôm ấm ấp khiến bà càng cảm thấy áy náy. 

  Đúng lúc này, ngoài cửa, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng gõ cửa. 

 “chào bác sĩ Ngô”

 Bác sĩ Ngô gật đầu đáp lại rồi cũng không nói gì nữa, từ từ tiến lại giường bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân.

 “Hiện giờ cậu cảm thấy thế nào?”

 “Ngoại trừ có hơi đau thì không thấy gì nữa ạ.”

 “Ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, đừng làm gì quá sức, chân cậu vẫn chưa ổn đâu. ”

 “Dạ bác sĩ”

 Dặn dò thêm vài ba câu, bác sĩ Ngô liền đứng dậy rời đi. Trong phòng bây giờ chỉ còn cậu và bà. Bà thấy cậu vẫn chưa ăn sáng, liền đứng dậy ra ngoài mua đồ ăn, trước khi đi còn cố ý dặn dò cậu vài câu.

 Sau khi bà rời đi, Nhật Minh cũng nằm lại trên giường nghỉ ngơi. Hôm qua cậu mơ thấy được một đoạn ký ức mơ hồ, cậu thấy bản thân dưới cái lạnh mặc một thân che kín, tay cầm viên kẹo sữa bò đưa cho một người con trai.

 Chỉ có điều, làm thế nào cậu cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh. Cậu thấy bản thân đã chơi với người đó rất lâu, trong khoảng thời gian đó, trên khuôn mặt non nớt ấy không phải là đôi mắt luôn đờ đẫn, mà là đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp.

 Nhật Minh không nhịn được bật cười tự giễu, làm sao mà mình có thể cười vui như vậy cơ chứ, có thể là do cậu quá khát khao thứ hạnh phúc ấy nên mới nằm mơ thấy nó mà thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play