Cửu Cửu còn chưa kịp mở miệng giải thích, đã bị thị vệ ấn vai kéo ra ngoài.  

【Bạo quân! Hắn thật sự muốn giết ta! Vì cái gì? Chỉ vì Phượng Thải Vi sao? Một đứa trẻ nói dối không chớp mắt, chẳng có chút thành thật nào.】

【Ta khi nào trộm đồ của nàng ta? Bên cạnh nàng ta nhiều người như thế, ta có thể trộm được sao? Hoàn toàn không! Ngược lại, chính nàng ta ghen tị vì ta đẹp hơn, định cào vào mặt ta.】  

【Nàng ta dựng chuyện, rơi vài giọt nước mắt, làm ra bộ dáng đáng thương, thế mà có người tin ngay. Người đó lại còn là Hoàng Thượng, đúng là trò cười!】 

【Trách không được Tây Sở lại diệt vong vào mười năm sau. Có một tên bạo quân không phân biệt phải trái như thế, đất nước tồn tại thêm được mười năm đã là trời cao rủ lòng thương xót rồi!】

Tây Sở quốc 10 năm sau sẽ mất nước?

Mấy chữ này như đòn giáng mạnh vào tâm trí Chiêu Ninh Đế.  

Thân là hoàng đế, điều kiêng kỵ nhất chính là viễn cảnh vong quốc.  

Bất kể những lời vừa rồi của Cửu Cửu có thật hay không, lòng hắn vốn dĩ luôn trầm ổn nay cũng không khỏi dậy sóng, cảm giác bất an lan tràn.  

Hắn liếc nhìn thị vệ đang lôi kéo Cửu Cửu, trầm giọng ra lệnh:  

"Khoan đã."  

Sau đó, hắn quay sang Phượng Thải Vi, hỏi:  

"Vi Vi, nói cho trẫm nghe, hắn rốt cuộc đã trộm của con thứ gì?"  

Nếu lời buộc tội là thật, lúc đó giết cũng chưa muộn.  

Phượng Thải Vi nghe câu hỏi thì nghẹn lời. Tên tiểu tử thúi kia trộm gì của nàng sao? Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chẳng mất thứ gì cả, chỉ là lúc nãy trong lúc nóng vội nên đã bịa chuyện.  

Lúc trước, khi nàng buộc tội bất kì ai, hoàng bá bá không nói hai lời lập tức ra lệnh giết người. Vậy mà giờ đây, sao người lại hỏi cặn kẽ như thế?  

Ánh mắt Phượng Thải Vi thoáng hiện vẻ nghi ngờ, nhưng nhanh chóng giấu đi. Nàng chắp tay sau lưng, tháo chiếc vòng tay bằng vàng từ trên cổ tay mình, lén vứt xuống phía sau, rồi bắt đầu khóc lóc.  

"Hoàng bá bá, là chiếc vòng tay bằng vàng này! Hắn trộm của ta, rồi khi ta hỏi, liền vứt đi chỗ khác. Người xem, nó nằm ở đằng kia kìa!"  

Nói xong, nàng ta chỉ tay về phía sau, nơi chiếc vòng tay đang lặng lẽ nằm trên bãi cỏ, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng, rất dễ nhìn thấy.  

Chiêu Ninh Đế nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh tập trung vào chiếc vòng tay. Hàng lông mày của ông nhíu chặt lại.  

Cửu Cửu đứng bên, nhìn màn kịch của Phượng Thải Vi mà cười lạnh trong lòng.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play