Cửu Cửu là một cô bé mồ côi, không cha không mẹ, chết ở tuổi mười ba.
Cô bé trúng xổ số 500 vạn và sắp sửa hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý. Tuy nhiên, trên đường về nhà sau khi đổi vé số, cô bé bị một người đàn ông tự sát từ trên trời rơi xuống đè chết.
Thật là một cái chết oan uổng.
Sau khi linh hồn cô bé bị kéo đến âm phủ, Cửu Cửu bật khóc. Cô bé không hiểu mình đã phạm tội tày trời gì mà phải chịu cái chết thảm đến thế. Từ nhỏ đã bất lực, không nơi nương tựa cũng không sao, nhưng khi cô vừa trúng số độc đắc, vậy mà lại không sống thêm được vài ngày để tận hưởng.
Toàn bộ âm phủ bỗng chốc náo động vì tiếng khóc của cô bé.
Để dàn xếp, Diêm Vương quyết định cho cô bé sống một cuộc đời khác, cho phép cô tái sinh thành công chúa.
Cửu Cửu vốn nghĩ rằng sau khi đầu thai làm công chúa, cô bé sẽ giống như các công chúa trong tiểu thuyết, được hoàng đế yêu chiều, tận hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Nhưng thực tế lại khác hoàn toàn.
Mẹ ruột của cô bé bị ném vào lãnh cung vì tội thông đồng với kẻ thù phản quốc. Cô bé được sinh ra trong lãnh cung, nơi chỉ có mẹ ruột và ma ma đỡ đẻ bên cạnh, còn cha ruột thì không thấy đâu.
Ngoài cô bé ra, phụ thân cô còn có mười bảy người con trai.
Dù cha cô bé luôn mong muốn có một đứa con gái, nhưng vì mẹ cô không có quyền thế, sống trong lãnh cung, bà lo lắng cô sẽ bị hại nên đã cải trang cô bé thành con trai và tuyên bố rằng cô là hoàng tử thứ mười tám.
Cô nghĩ rằng đời này mình sẽ mãi sống trong lãnh cung nhỏ hẹp.
Mãi đến năm hai tuổi rưỡi, cô bé lẻn ra ngoài và gặp quận chúa An Dương cùng Giang Quý Phi. Lúc này, Cửu Cửu mới nhận ra mình đã xuyên vào một cuốn sách.
“Quả bí đao lùn kia là ai? Tại sao ta chưa từng thấy hắn trong cung? Nhìn hắn trông giống loại tiện dân do cung nữ sinh ra vậy. Gặp bổn quận chúa mà dám không bái lạy? Hắn không sợ bổn quận chúa lấy mạng hắn sao?"
Quận chúa An Dương - Phượng Thải Vi, năm nay mới năm tuổi, khi thấy Cửu Cửu đang bò trên núi giả mà không bái lạy mình, liền chỉ thẳng mặt mắng mỏ.
Giang Quý Phi đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Trong cung giờ đến loại thấp hèn bẩn thỉu này cũng dám đi lại tự do, không sợ đụng phải quý nhân nữa rồi. Đúng là đồ xui xẻo.”
Cửu Cửu nghe mà thấy quen thuộc, trong lòng như bị sét đánh.