ĐÙNG, bức tượng hài nhi nổ tan tành 6 thần thú cũng biến mất , không gian cũng trở nên trắng xóa, cô chẳng còn nghe gì nữa.. nàng trong lòng cô dường như bị thứ gì đó kéo đi càng ngày càng xa. Cô dù cố bấu víu cũng chẳng thể nào giữ nàng ở bên cạnh cô.. dù chỉ là thân xác của nàng cũng được mà... cô sợ chia ly.. cô sợ tử biệt.. cô sự âm dương ly biệt..
Đắc Thi nặng nề mở mắt.. cô ngồi bật dậy giữa cái giường quen thuộc, cô sờ lên mặt nước mắt vẫn chưa khô.. đây là phòng của cô.. cô đã về thế giới thực rồi.. Đắc Thi như người thần kinh cô điên cuồng lục lọi khắp người tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến nàng.. cô sờ mặt thất thần cô nhìn mình trong gương vẫn là thân thể 26 tuổi.. chẳng lẽ tất cả là một cơn ác mộng.. không thể.. cơn ác mộng này quá thật.. cô đã yêu nàng đến chết đi sống lại, không thể nào là mơ. Cô đứng dậy xỏ dép lông vào rồi loạng choạng ra khỏi cửa, cô ở chung cư tầng 7 nhưng thường thì khuya sẽ không cho thang máy hoạt động, cô bất chấp leo thang bộ xuống, dù đôi chân có mỏi nhừ đến sắp gãy đi chăng nữa cô vẫn chạy.. cô phải đi tìm nàng. Cô xuống bãi đậu xe lôi ra con NVX 155 màu đen viền vàng, cô lao ra khỏi hầm đổ xe mà không kịp đội mũ bảo hiểm. Đường Sài Gòn về đêm cũng rất nhiều người qua lại.. cô vừa chạy nước mắt vừa rơi.. cô hi vọng.. hi vọng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.. Kiều vẫn sống tốt là đủ.. Cô đá chân chống lao vào trong khu buổi tiệc mà lần cuối cùng cô đã gặp nàng.
"CHỊ."
Thi quay đầu theo tiếng gọi quen thuộc, cô nhìn thấy nàng dễ thương dưới bộ đồ ngủ màu hồng phấn đang ở đối diện đường.. mắt nàng đỏ hoe sưng húp lên. Hai người không hẹn mà chạy về phía nhau, đôi mắt vẫn hướng về nhau, trái tim vẫn đập vào nhau.
Kiều bổ vào lòng Thi, vì lực mạnh mà cô ngã xuống vỉa hè, cô ngồi đó không thấy đau, tay vẫn ôm chặt Kiều vào lòng rồi ấm ủ như báu vật mà cô rất trân quý, nàng thì sụt sùi trong ngực cô, hít lấy mùi thơm hoa lily quá đỗi quen thuộc. :"Chị có sao không?" Kiều định ngốc đầu lên nhưng đã bị Thi kéo vào lòng, áp mặt nàng lên ngực cô, giọng Thi yếu ớt: "Đừng nói gì cả tôi xin em, đừng nói gì cả.. hãy để tôi tự cảm nhận đây không phải là mơ.."
Kiều khóc nức nở: "Đây không phải là mơ.. chúng ta vẫn còn sống.. chúng ta đã trở về.. chị ơi em cảm tạ trời đất chị vẫn nhớ em.." Kiều cắn răng lúc thức dậy, nàng đã lật đật bắt xe đến đây liền.. đây là nơi duy nhất mà họ gặp nhau, cũng là nơi mà linh cảm của Kiều hối thúc nàng rằng.. nàng phải chạy đến đây..
Thi xoa đầu Kiều rồi nói: "Đừng khóc nữa tiểu yêu tinh của tôi, em ngoan nào, tất cả đã qua rồi.. bây giờ về nhà ngủ thôi." Thi thấy Kiều khóc nhiều như vậy, cô thấy xót xa lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT