Sau khi đồ ăn được đem lên và được lấp đầy bụng, Kiều và Thi cũng được chỉ đến cách sử dụng Nghịch Mao, cho phép triệu hồi lục thần thú, viết tên bằng tiếng Đức của một thần thú muốn triệu hồi lên không trung, nhưng mỗi lần triệu hồi một thần thú đều phải dùng máu của chủ nhân, mỗi lần triệu hồi chỉ tồn tại trong 10 phút. Kiều vui lắm, thế là sau này có thể cùng cô giàu sinh ra tử rồi, có thể giảm bớt gánh nặng cho cô.
Thấy ánh mắt nàng nhìn cô, cô liền cười khẩy: "Đừng có suy nghĩ như vậy, dù cô có báo một chút, não hơi phẳng một chút nhưng không sao, tôi có thể bảo vệ cô nổi. Cố gắng là được."
Kiều bĩu môi này khác nào mắng nàng đâu chứ? Nghe cứ như an ủi nhưng thực chất là mắng người đúng là yêu quái xấu xa đáng ghét.. trong mắt cô , nàng là báo thủ vô tri não phẳng lì hay sao á... hức hức.
"Cô có biết lăng mộ của lãnh chúa Obanun ở đâu không?" Trước khi thu Hồ Như Nguyệt vào Nghịch Mao thì Thi sẵn tiện hỏi thăm đường luôn.
"Lăng mộ của ngài ấy ở tầng hầm, nhưng người tìm ngài ấy làm gì?" Hồ Như Nguyệt thắc mắc.
"Chỉ nhờ ông ta một chút chuyện thôi. Làm sao để xuống dưới?"
"Nhấn nút thôi." Hồ Như Nguyệt nói rồi thản nhiên đẩy một viên gạch ngay cạnh đó, sàn hành lang lập tức xuất hiện một cái hố đen lớn, đồng thời Hồ Như Nguyệt cũng biến mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT