[ Thập Niên 70 ] Sau Khi Đi Xem Mắt, Mẹ Mỹ Nhân Mang Theo Ta Nằm Không Cũng Thắng

CHƯƠNG 3: ĐẾM NGƯỢC NGÀY XUYÊN QUA 1


1 tháng

trướctiếp

Sau khi thế chấp căn nhà.

Tiền nhanh chóng được chuyển vào tài khoản, tổng cộng năm trăm vạn, cô đưa cho người bạn học cũ năm mươi vạn phí môi giới.

Bản thân cô nhận được bốn trăm năm mươi vạn.

Thành thật mà nói, năm mươi vạn này đưa có hơi nhiều, nhưng không đưa con săn sắt sao bắt được sói.

Một khi để chồng cũ biết cô thế chấp căn nhà, tất cả sẽ đổ sông đổ bể.

Nhưng nếu người bạn học cũ chịu giúp đỡ, giấu nhẹm tin tức thế chấp căn nhà trong ba ngày.

Chỉ cần ba ngày, Thẩm Mỹ Vân có thể làm rất nhiều việc.

Từ ngân hàng đi ra, cô không vội về nhà mà đến gần chợ bán buôn, thuê một kho hàng tạm thời và đợi đến khi mọi công việc đều được chuẩn bị đều xong xuôi.

Cô mới về nhà đã bế Miên Miên vẫn đang xem phim hoạt hình đi ra ngoài.

"Đi thôi, Miên Miên, mẹ đưa con đi đút no bụng cho bong bóng của con.”

Nghe đến đây, Miên Miên lập tức vui mừng khôn xiết, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Mẹ ơi, bong bóng đã sớm nói đói bụng lắm rồi."

"Bong bóng là gì vậy?"

Người giúp việc đang dọn dẹp phòng bên cạnh, không nhịn được tò mò hỏi.

Miên Miên biết đây là bí mật của cô bé và mẹ.

Ngay lập tức lắc đầu với dì giúp việc: "Không thể nói cho dì biết."

Người giúp việc cũng chỉ nghĩ, bong bóng là thú cưng mới của Miên Miên.

Cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng sau khi Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên rời đi, người giúp việc thò đầu ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lấy điện thoại ra, quả quyết bấm một cuộc gọi.

"Thưa ông, bà chủ đưa tiểu thư đi cho thú cưng ăn."

Bên kia hình như chỉ ừ một tiếng, cũng không để ý.

Lập tức cúp điện thoại.

Còn Thẩm Mỹ Vân đang đi ở dưới lầu, nhìn thấy hình ảnh giám sát trong nhà qua điện thoại.

Cũng nghe được cuộc đối thoại của đối phương.

Khóe môi cô toả ra một tia lạnh lùng, cô đã biết người giúp việc bị mua chuộc.

Nói cô hiểu người giúp việc thì không bằng nói là cô hiểu chồng cũ Triệu Kiến Vũ.

Đối phương có sự sắc sảo, có chiến lược, chịu khó chịu khổ, có thể co duỗi, am hiểu thế sự. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nếu không cũng thể trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi, gây dựng được khối tài sản hàng tỷ.

Thời trẻ, ngưỡng mộ đối phương cảm thấy cái gì cũng tốt, là một cổ phiếu tiềm năng, cùng đối phương sống qua ngày, cuộc sống sau này cũng sẽ không tệ.

Nhưng khi đối phương dùng mưu mô và thủ đoạn lên người mình.

Thẩm Mỹ Vân chỉ cảm thấy như bị rắn độc nhìn chằm chằm, toàn thân đều không kìm được run rẩy.

Giống như việc bọn họ đi ra ngoài cũng bị theo dõi. 

Nhận thấy mẹ đang run rẩy, Miên Miên không nhịn được ôm cổ Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, đừng sợ đừng sợ, Miên Miên bảo vệ mẹ."

Thẩm Mỹ Vân hít sâu một hơi: "Miên Miên, mẹ muốn chơi với con một trò chơi. Trò chơi này, chỉ có hai chúng ta biết, không thể nói cho ai."

"Vâng ạ, mẹ nói đi."

"Một lát nữa mẹ đưa con đi mua đồ, cho no bụng bong bóng của con, nhưng hành động của con và mẹ ở bên ngoài, không thể nói cho bất kỳ ai."

"Cho dù là về nhà cũng không thể nói ở nhà."

Miên Miên nhíu mày nhỏ, muốn hỏi tại sao?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, cô bé theo bản năng gật đầu.

"Ngoan lắm, đi thôi."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê của con gái.

Thẩm Mỹ Vân chỉ cảm thấy mây mù trên người đều tan đi vài phần.

Huống hồ, họ càng mua nhiều đồ thì tương lai càng có thêm một phần bảo đảm.

Hơn nữa, cũng cách xa chồng cũ thêm một bước.

Nghĩ đến đây.

Thẩm Mỹ Vân chỉ cảm thấy tràn đầy động lực.

Cô lái xe trực tiếp đến chợ bán buôn lớn trong thành phố. Nếu cô bé trong mơ nói đói thì chắc chắn thứ bên đó thiếu nhất là lương thực. 

Cô trực tiếp đi đến một cửa hàng ngũ cốc lớn nhất.

Nhìn những túi ngũ cốc được bày bên trong.

Cô trực tiếp bỏ qua, một túi một trăm cân, loại này quá lớn, dù có cho vào không gian thì lúc lấy ra cô với Miên Miên cũng không lấy ra được. 

Cô chọn gạo năm mươi cân, hai mươi cân, mười cân và năm cân.

Trọng lượng gạo khác nhau, mỗi loại lấy hai trăm túi, gồm có gạo nhập khẩu, gạo thơm, gạo Ngũ Thường.

Cô là người miền Nam, quen ăn gạo, nhất định phải tích trữ nhiều.

Còn gạo nếp và gạo kê cũng như gạo lứt, cô ăn không nhiều, mỗi loại lấy mười túi năm mươi cân.

Còn có bột mì, bột mì Phú Cường, bột mì kiều mạch, bột ngô, mỗi loại lấy một trăm túi.

Mì sợi đương nhiên không thể quên, mì sợi trứng, mì sợi dai, mì sợi màu sắc, mì sợi rau chân vịt, nước dùng mì sợi, mỗi loại lấy một trăm túi.

Tiếp theo là các loại đậu, cô thích uống sữa đậu nành, đậu tương nhất định phải có.

Hơn nữa đậu tương còn có thể làm đậu phụ, thời điểm quan trọng chính là thực phẩm bổ sung canxi, bổ sung protein.

Trực tiếp lấy năm trăm cân.

Đậu đen, đậu nho nhe, đậu đỏ, đậu xanh, vừng đen, vừng trắng, mỗi loại lấy hai trăm cân.

Đã mua ngũ cốc rồi thì cũng nên mua dầu luôn.

Dầu lạc mười cân hai trăm thùng, dầu hạt cải mười cân hai trăm thùng, dầu mè mười cân một trăm thùng, dầu ngô năm cân một trăm thùng, dầu đậu nành năm cân một trăm thùng, dầu ô liu năm cân năm mươi thùng.

Cuối cùng là dầu hạnh đào mà Miên Miên thích ăn, mua riêng một trăm thùng. 

Loại này là ba cân một thùng.

Đáng tiếc, mỡ lợn dùng tốt nhất lại không bán ở đây. 

Phải tự mình đi chợ mua thịt lợn mỡ về nhà thắng mỡ, trong nhà có người giám sát, hiện tại Thẩm Mỹ Vân không có cơ hội này.

Có chút đáng tiếc.

Sau khi lấy hết hàng, cô lập tức mặc cả với ông chủ: "Ông chủ, hàng của tôi nhiều, ông giảm giá cho tôi một chút."

Cái này gần như là đã lấy hết nửa cái kho của ông chủ, đây còn là chợ bán buôn lớn nhất.

Hiếm khi ông chủ đó gặp được khách hàng lớn như vậy, vui mừng khôn xiết.

"Tôi giảm giá cho cô, giảm giá, nhất định phải giảm giá."

Cầm máy tính, lạch cạch một hồi rồi cũng tính xong.

"Tổng cộng sáu mươi ba vạn năm."

"Tôi bớt cho cô năm nghìn."

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Ông keo kiệt quá, ông bớt cho tôi ba vạn năm đi."

Ông chủ đó lập tức sốt ruột: "Ba vạn năm này, tôi phải bán bao nhiêu đồ mới thu hồi vốn chứ?”

"Tôi cũng không cần ông đưa tiền cho tôi, ông cho tôi thêm hàng hoá ứng với giá tiền ba vạn năm là được.”

Cái này...

Người bán hàng do dự.

“Không bớt, tôi đi mua nhà khác.”

Dù sao tiền cũng ở trong tay cô, cô muốn đi đâu mua thì đi chỉ là phiền phức một chút mà thôi.

Miên Miên bên cạnh cũng mềm mại mở miệng.

“Chú ơi, mẹ con nghèo lắm, chú bớt cho chúng con đi, không thì mẹ con không có tiền nuôi con đâu.”

Cô bé sinh ra đã xinh đẹp đáng yêu, trắng trẻo sạch sẽ, bây giờ lại cầu xin như vậy.

Ông chủ cũng không chịu nổi.

Ông chủ đó là một người cuồng con gái, ngay lập tức vỗ đùi.

“Được, nhìn mặt con gái cô đáng yêu như vậy, tôi bớt cho cô ba vạn rưỡi. Thế này đi, cũng không tính tiền nữa, tôi tặng thêm cho cô năm mươi túi gạo, năm mươi túi bột mì.”

Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng tính toán một chút, cũng gần như vậy.

Cô gật đầu: “Được.”

Cô gửi địa chỉ kho hàng cho đối phương.

“Ông gửi hàng hoá đến địa điểm này, đến lúc đó sẽ có người nhận.”

Ông chủ kia nhìn, cách cửa hàng của họ cũng không xa, liền tò mò hỏi một câu.

“Người đẹp, cô mua nhiều lương thực như vậy để làm gì?”

Sắp có khủng hoảng phát lương thực? Hay là giá lương thực sắp tăng?

Thẩm Mỹ Vân vừa chuyển khoản, vừa nói mà không ngẩng đầu lên: “Mở siêu thị.”

Ông chủ còn muốn hỏi thêm nhưng Thẩm Mỹ Vân đã dẫn con gái rời đi.

Tiếp theo, cô đến nơi bán buôn thực phẩm phụ.

Vừa đến đã trực tiếp gọi ông chủ ra: “Tôi muốn mua số lượng lớn, ông giảm giá cho tôi một chút.”

Cũng làm như vậy.

Sau khi mặc cả xong, trực tiếp chọn hàng.

Đầu tiên là mì ăn liền, mì dưa chua lâu đời của Thống Nhất, mì thịt bò kho, mì thịt bò cay và mì hải sản mỗi loại lấy năm mươi thùng.

Mì xương heo kiểu Nhật năm mươi thùng, mì hải sản Tang Da Ren năm mươi thùng, mì sườn heo Bạch Tượng năm mươi thùng, bún ốc cay năm mươi thùng, bún ốc năm mươi thùng, bún qua cầu năm mươi thùng.

Mì trộn khô ba mươi thùng, bún trộn khô ba mươi thùng.

Đã mua mì ăn liền thì đương nhiên không thể thiếu xúc xích, xúc xích ngô, xúc xích gà mỗi loại lấy một trăm thùng.

Dĩ nhiên dưa muối Ô Giang càng không thể thiếu, trực tiếp lấy sỉ một trăm thùng.

Sau khi chọn xong mì ăn liền, Thẩm Mỹ Vân lại nhìn lên kệ hàng thực phẩm phụ.

Lẩu tự sôi và cơm, mỗi loại lấy một trăm phần.

Còn có đồ ăn vặt đương nhiên không thể thiếu.

Khoai tây chiên vị sốt đỏ và vị dưa chuột là loại cô thích nhất, mỗi loại lấy hai trăm túi, vị cà chua và vị nướng mỗi loại lấy một trăm túi.

Bánh xốp, bánh quy có nhân, Oreo, mỗi loại lấy ba mươi thùng.

Quan trọng nhất còn có đường, đường trắng năm trăm cân, đường đỏ ba trăm cân, kẹo gừng một trăm cân, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ một trăm cân, kẹo sữa Vượng Tử một trăm cân.

Ngoài ra còn có kẹo cứng trái cây, mỗi loại lấy một trăm cân.

Còn có đồ ăn vặt mà Miên Miên thích ăn. Trước đây cảm thấy không tốt cho sức khỏe, bây giờ mua hết, bánh cá, phô mai que, bánh bông lan cuộn, bánh mì nhỏ, mỗi loại lấy ba mươi thùng.

Đồ ăn cay mà cô thích ăn cũng không thể thiếu, đậu phụ khô Vệ Long, đậu phụ khô Phi Vượng, nhất định phải lấy mỗi loại một trăm túi.

Cuối cùng khi sắp thanh toán, ông chủ thăm dò hỏi một câu.

“Hoa quả đóng hộp có lấy không? Sắp hết hạn, tôi bán rẻ cho cô.”

Hoa quả đóng hộp thật sự không dễ bán.

“Bao nhiêu tiền?”

“Tôi còn năm mươi kiện hàng, một kiện mười hộp, bán rẻ, cô trả tám trăm.”

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, hoa quả đóng hộp có thể bổ sung vitamin khi không tiện, rất là tiện lợi.

“Được, tôi lấy hết.”

Cô thậm chí còn không mặc cả.

Lần mua này tốn hơn hai mươi vạn tệ.

Tiếp theo, lại đến cửa hàng bán hạt rang, hạt dưa vị nguyên bản hai trăm cân, hạt dưa treo một trăm cân, hạt bí ngô một trăm cân, hạt dẻ rang đường một trăm cân.

Quả óc chó, hạt thông, quả hồ đào mỗi loại lấy một trăm cân.

Quả tuyết sơn trà ba mươi túi.

Lần này lại tốn hơn bốn vạn tệ.

Rời khỏi cửa hàng bán hạt rang, đi sâu vào bên trong là quầy hàng bán thịt.

Cô đến sớm, trực tiếp đến quầy thịt heo, một mình lấy một trăm con heo béo đã giết mổ.

Toàn thân trên dưới đều lấy hết.

Năm trăm con gà ta, ba trăm con gà lông trắng, hai trăm con chim bồ câu, còn có một trăm con gà ác.

Một trăm con vịt, một trăm con ngỗng.

Hai trăm năm mươi cân cánh gà, một trăm năm mươi cân đầu cánh gà, hai trăm cân chân gà.

Đây đều là thịt tươi sống, những loại thịt này còn khá đắt, những thứ này đều tốn hơn ba mươi vạn tệ.

Để lại địa chỉ, Thẩm Mỹ Vân dẫn theo con gái bảo bối đến quầy hải sản bên cạnh.

Tôm sú là món khoái khẩu của cô và con gái bảo bối, nhất định phải mua.

Trực tiếp lấy ba trăm cân, một quầy hàng không đủ, hai quầy hàng góp lại.

Đúng lúc, cô định tiếp tục mua...

Miên Miên bên cạnh kéo tay Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, hình như con tôm này không bỏ vào được.”

Bong bóng không nhận.

Nhả ra rồi.

Lúc này, Thẩm Mỹ Vân ngây người, cô nhìn con tôm sú trong tay con gái, đang nhảy tanh tách.

"Còn sống không được sao?”

Miên Miên suy nghĩ một chút, gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hình như là vậy."

Bong bóng không lấy đồ sống, chỉ lấy đồ không động đậy.

Lúc này, Thẩm Mỹ Vân ngây người, nói với ông chủ: "Ông chủ, tôi muốn loại đông lạnh, không phải loại sống."

“Cô phải nói sớm chứ, tôm sú đông lạnh, một mình tôi có thể bao hết cho cô.”

“Ừm ừm, còn có tôm bạc đất cũng cho tôi hai trăm cân, mực, cá hố, cá đù vàng mỗi loại một trăm cân.”

Về cơ bản, những loại hải sản này đủ cho cô và con gái bổ sung DHA trong một thời gian dài.

Ở quầy hải sản, cô đã chi tám mươi nghìn tệ.

Thẩm Mỹ Vân dẫn con gái đến điểm dừng chân tiếp theo. Điểm dừng chân tiếp theo là cửa hàng đồ hầm.

Giò heo hầm, cổ vịt hầm, trứng hầm, chân giò hầm, lòng lợn hầm, còn có các loại rau củ.

Rong biển trộn lạnh, lạc rang, mỗi loại năm mươi cân.

Thẩm Mỹ Vân tính toán một chút, phải tiết kiệm chi tiêu, hai khoản lớn là quần áo và thuốc men vẫn chưa mua.

Vì vậy, tiếp theo, Thẩm Mỹ Vân đã đi chậm lại, mua hai nghìn quả trứng gà, một nghìn quả trứng vịt, năm trăm quả trứng vịt muối, hai trăm quả trứng bắc thảo.

Đã mua xong các loại trứng.

Lại đến cửa hàng gia vị, giấm, nước tương, bột nêm gà, mì chính, mười ba loại gia vị, mỗi loại một trăm túi.

Trong đó, muối là nhiều nhất, trực tiếp lấy một nghìn túi.

Theo tính toán của cô thì đủ cho cô và con gái ăn cả đời.

Cuối cùng đến chợ rau và chợ trái cây.

Các loại rau củ, bắp cải, củ cải, cà tím, khoai tây, đậu que, ớt xanh, cà rốt, tất cả đều từ một trăm cân trở lên.

Sau đó lại đến chợ trái cây.

Đây là món khoái khẩu của cô và con gái.

Táo đỏ Fuji ba trăm cân, quýt hai trăm cân, cam hai trăm cân, chuối tiêu hai trăm cân, nho Kyoho một trăm cân, nho xanh một trăm cân, nho đen một trăm cân.

Tiếp theo là vải thiều năm mươi cân, nhãn năm mươi cân, xoài ba mươi cân.

Cuối cùng là sầu riêng, đây là món khoái khẩu của cô.

Tính toán ví tiền, cô nhịn lại, chỉ mua hai mươi quả.

Đây là giới hạn rồi.

Trái cây lại tốn hơn sáu vạn.

Tiếp theo, lại dẫn Miên Miên đến con phố ăn vặt bên cạnh.

Bây giờ là chợ sáng, toàn bộ đều bán các loại đồ ăn sáng, đủ loại bữa sáng, cái gì cũng có.

Bánh bao thịt lớn cô mua năm trăm cái, bánh màn thầu, bánh hoa, bánh rau mỗi loại ba trăm cái, tiếp theo là bánh bao nhỏ.

Trực tiếp lấy một trăm phần, bánh bao súp một trăm phần.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp