Con gái Miên Miên chắc chắn không thể ăn nhiều như vậy.

Bảy tám món ăn cơ mà.

Sao có thể biến mất trong chớp mắt như vậy?

Chưa đầy một phút.

Miên Miên ậm ừ, vỗ vỗ cái bụng nhỏ, giọng nói lanh lảnh: "Con đã cất vào túi thần kỳ của Doraemon rồi."

"Cái gì?"

Thẩm Mỹ Vân tưởng mình nghe nhầm.

Cô hỏi lại lần nữa.

"Con cất vào túi thần kỳ của Doraemon rồi."

Miên Miên nghiêng đầu, đôi mắt hạnh trong veo, giọng nói mềm mại: "Mẹ ngốc quá, chẳng phải mẹ đã cho con xem Doraemon sao? Doraemon có cái bụng to, Miên Miên có cái bụng nhỏ."

"Con sợ mẹ ăn cơm nguội nên con đã cất hết vào đó."

"Bụng nhỏ của con có thể giữ ấm đồ ăn."

"Như vậy mẹ sẽ không phải ăn cơm nguội."

Nói xong, cô bé ở trước mặt Thẩm Mỹ Vân, vung tay lên, mấy đĩa thức ăn, bát đũa lại xuất hiện trên bàn.

Vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Thẩm Mỹ Vân: "!"

Thẩm Mỹ Vân: "!!"

Thẩm Mỹ Vân: "!!!"

Vào thời khắc này, niềm tin khoa học duy vật của cô đã bị lung lay.

Cô vô thức lẩm bẩm.

"Mẹ, mẹ đang đọc gì vậy?"

"Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp trị, yêu nước, kính nghiệp, thành tín, thân thiện."

"Đó là gì?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, mẹ đang kiểm tra xem mình có còn ở Trái Đất không."

"Ồ? Vậy mẹ ơi, mẹ còn ở Trái Đất không?"

"Chắc có lẽ vẫn còn."

Thẩm Mỹ Vân không chắc chắn.

Năm phút sau.

Vẫn còn choáng váng.

Thế giới quan của Thẩm Mỹ Vân đã được định hình lại: "Ý con là cái bụng nhỏ không gian này mới xuất hiện khi con đánh răng lúc nãy?"

"Vâng ạ."

Miên Miên hơi ngại ngùng che miệng, lộ ra đôi mắt to tròn long lanh, giọng nói mềm mại: "Lúc con đánh răng, con không cẩn thận nuốt phải kem đánh răng rồi kem đánh răng tạo ra một bong bóng trong bụng con."

"Bong bóng đó chính là cái bụng nhỏ của Miên Miên."

"Có thể đựng đồ được."

Thẩm Mỹ Vân hít một hơi thật sâu, kéo con gái lại kiểm tra kỹ lưỡng.

"Con có thấy khó chịu ở đâu không?"

Giọng nói đầy lo lắng.

"Không ạ."

Miên Miên xoa xoa cái bụng nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Bong bóng nói nó đói, muốn đựng nhiều đồ ăn."

Ồ... bong bóng này là một kẻ tham ăn.

Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, im lặng suốt mấy phút.

Cô từ bỏ ý định đưa con gái đi khám.

Nếu bọn họ đến bệnh viện mà không có vấn đề gì thì không sao, nhưng nếu có vấn đề, cô sợ con gái sẽ bị bắt đi làm vật thí nghiệm.

Đó mới là điều đáng sợ nhất.

Nghĩ đến đây.

Thẩm Mỹ Vân nghiêm túc nói: "Thẩm Miên Miên."

Cô bé Thẩm Miên Miên ngồi nghiêm chỉnh, mỗi khi mẹ gọi tên đầy đủ của cô bé, nghĩa là có chuyện quan trọng.

"Sau này con không được để người khác nhìn thấy bong bóng của con, ngoại trừ mẹ."

Miên Miên ngơ ngác, chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vâng ạ."

"Bong bóng chỉ cho mẹ xem thôi."

"Đây là bí mật giữa con và mẹ."

"Nào, ngoéo tay hứa, một trăm năm không thay đổi."

Sau khi thỏa thuận với con gái, Thẩm Mỹ Vân mới sực tỉnh.

Con gái yêu quý của cô có thêm một không gian.

Đây chính là thứ mà cô hằng mơ ước thời còn trẻ.

"Đúng rồi, Miên Miên, con đã dùng loại kem đánh răng nào?"

Cô hỏi khéo.

Cô đã mua cho con gái đủ loại kem đánh răng trẻ em với các hương vị khác nhau.

Có vị dâu, vị táo, vị việt quất, và cả vị sô cô la.

Loại kem đánh răng nào có thể tạo ra không gian?

Cô cũng muốn!

Miên Miên nắm tay mẹ đi vào phòng tắm, chỉ vào tuýp kem đánh răng ngoài cùng.

"Chính là vị dâu tây ạ."

Mắt Thẩm Mỹ Vân lập tức sáng rực lên.

Vì vậy, nửa tiếng sau.

Sau khi ăn hết một tuýp kem đánh răng, Thẩm Mỹ Vân ợ hơi liên tục, nhưng bụng cô không hề có bong bóng.

Miên Miên thấy lạ, cô bé đứng ở cửa phòng tắm, nhăn cái mũi nhỏ xinh, tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

"Mẹ... ợ... đang... ợ."

Mỗi lần mở miệng, cô lại thổi ra bong bóng.

Thẩm Mỹ Vân muốn che miệng lại, nhưng không thể, bong bóng cứ chui ra từ kẽ ngón tay.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Miên Miên không nhịn được cười khúc khích, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Mẹ, mẹ cũng muốn có bong bóng sao?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

"Vậy mẹ ơi, giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội của mẹ đâu rồi?"

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Bị con gái chê cười rồi. 

Cô không hiểu sao trí nhớ của con gái lại tốt như vậy, cô chỉ nói một lần mà con bé đã nhớ hết, còn mang ra trêu chọc cô.

Thấy mẹ không nói gì.

Miên Miên suy nghĩ một chút, an ủi cô: "Kem đánh răng có thể tạo bọt đã bị Miên Miên ăn mất rồi, Miên Miên có, cũng là mẹ có."

"Mẹ ở đâu, Miên Miên ở đó."

"Miên Miên sẽ ở bên mẹ cả đời."

Hu hu hu!

Muốn khóc!

Con gái bảo bối của cô!

Thật tuyệt vời.

Thẩm Mỹ Vân ôm Miên Miên, không nhịn được mà áp má vào cô bé.

"Mẹ ơi, bong bóng nói nó đói bụng, muốn chứa nhiều đồ vào trong đó."

Mặc dù Miên Miên rất thích áp má vào mẹ, nhưng bong bóng lại rất đói, cô bé rất khó xử.

Thẩm Mỹ Vân sững sờ: "Con nói gì?"

"Bong bóng đói bụng, muốn đựng đồ."

Đói bụng...

Thẩm Mỹ Vân luôn cảm thấy có chút quen thuộc, cô nhớ đến giấc mơ đã kéo dài nửa tháng.

Trong mơ, cô bé đó cũng đang ngồi trên ghế gọi mẹ ơi con đói.

Ai mà chưa từng đọc vài trăm cuốn tiểu thuyết xuyên không chứ.

Thời đi học thì đọc trộm trên bàn học, về đến nhà chui vào chăn để đọc.

Ngay cả bây giờ đã làm mẹ, cũng tranh thủ lúc con gái bảo bối ngủ say.

Thức trắng đêm đọc tiểu thuyết, đó là chuyện thường xuyên.

Bây giờ cô có con, có nhà, có tiền, không có chồng.

Đúng là cuộc sống thần tiên.

Chi tiêu cho việc đọc tiểu thuyết, càng không hề đắn đo. 

Nói thật, nếu không phải người chồng đã ly hôn đột nhiên muốn tranh giành con với cô.

Cuộc sống của Thẩm Mỹ Vân, quả thật không có chút phiền não nào.

Nghĩ đến đây, theo thông lệ, tiếp theo cô có khả năng sẽ xuyên không. Hơn nữa còn sẽ xuyên không đến một nơi mà trẻ con cũng không được ăn no.

Dù sao, cô đã có giấc mơ tiên tri, con gái bảo bối cũng xuất hiện không gian tùy thân.

Nếu thật sự là như vậy thì có thể thoát khỏi người chồng cũ có quyền có thế đến tranh giành con.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi tim đập thình thịch.

Có thể thoát khỏi chồng cũ, còn có thể không phải xa con gái bảo bối.

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến người ta kích động rồi.

Nhưng cũng có những nhược điểm kèm theo.

Chính là việc cuộc sống sau này có thể sẽ gặp khó khăn, một nơi mà ngay cả trẻ con cũng không được ăn no.

Nhìn trang phục của đối phương, trông giống như trẻ con những năm sáu mươi, bảy mươi?

Thời đại đó nghèo khó, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm là sự thật, quan trọng nhất là, cô có thể xuyên không cùng con gái bảo bối không?

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân bắt đầu lo lắng: "Miên Miên?"

"Vâng ạ?"

"Nếu, mẹ nói là nếu nhé, con phải tạm thời xa mẹ thì con đừng lo lắng, mẹ nhất định sẽ tìm được con."

Miên Miên có chút bất an, ôm cổ mẹ, áp má vào nói: "Mẹ ơi, mẹ muốn đi đâu?"

Thẩm Mỹ Vân hôn lên trán cô bé, thì thầm vào tai cô bé hai tiếng.

Mắt Miên Miên sáng long lanh: "Xuyên không ạ? Xuyên không là gì? Xuyên không có thể ăn được không?"

Câu hỏi này có hơi khó để giải thích. 

Thẩm Mỹ Vân quả nhiên chuyển chủ đề: "Xuyên không không thể ăn được, nhưng mua đồ lại có thể lấp đầy bụng bong bóng."

Lúc này, sự chú ý của Miên Miên lập tức thay đổi.

Trẻ con lớn lên trong gia đình đơn thân luôn nhạy cảm hơn.

Vì thế rất nhiều chuyện Thẩm Mỹ Vân chỉ nói một lần, cô sợ nói nhiều, con sẽ suy nghĩ nhiều, lo lắng nhiều.

Hơn nữa, con gái bảo bối của cô có trí nhớ rất tốt.

Những lời cô nói, đối phương chưa bao giờ quên.

"Ồ, phải mua thật nhiều thật nhiều đồ cho bong bóng, bong bóng nói nó đói bụng."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, hào phóng bật tivi cho con gái xem phim hoạt hình.

Dù sao, có lẽ không lâu nữa, trong tương lai có thể sẽ không được xem nữa.

Bản thân cô thì mở máy tính, bắt đầu lên kế hoạch tích trữ hàng hóa.

Trước khi lên kế hoạch, cô phải tính toán tài sản trong tay trước.

Mở ứng dụng của các ngân hàng lớn bắt đầu tính toán, cô là người theo chủ nghĩa an toàn nên mỗi ngân hàng cô chỉ gửi năm mươi vạn.

Đây là hạn mức bồi thường nếu ngân hàng phá sản gặp sự cố.

Ngân hàng Trung Quốc, Công thương, Xây dựng, Nông nghiệp, Chiêu thương và ngân hàng Phố Phát.

Tổng cộng sáu ngân hàng là ba trăm vạn tiền mặt, cộng thêm lãi suất mấy năm nay, tổng cộng đạt khoảng ba trăm ba mươi vạn.

Sau khi nhấp vào tất cả để rút tiền.

Cô lại mở ứng dụng chứng khoán, cô đã dành hai mươi vạn để mua cổ phiếu mới, số tiền này đều thao tác rút về.

Tiếp theo, lại bán những cổ phiếu thu nhập cố định đó đi.

Cổ phiếu thu nhập cố định mà cô mua cũng là ngân hàng chiếm đa số, ngân hàng Nông nghiệp và ngân hàng Chiêu thương, cùng với một cổ phiếu thủy điện cụ thể chính là sông Trường Giang. 

Ngoài ra còn có thêm năm trăm cổ phiếu Mao Đài.

Những thứ này, ban đầu cô định tự mình ăn lợi nhuận cổ phần để sau này để lại cho con gái bảo bối làm của hồi môn.

Không ngờ, kế hoạch lại có sự thay đổi lớn như vậy.

Không hề do dự.

Thẩm Mỹ Vân ấn bán tất cả.

Tổng cộng khoảng một trăm năm mươi vạn.

Cộng thêm tiền tiêu vặt hàng ngày, cô tính toán, tiền mặt khoảng năm trăm vạn.

Không đủ.

Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Mỹ Vân, nếu tích trữ hàng hóa, số tiền này là không đủ.

Cô ngẩng đầu, nhìn căn nhà của mình.

Căn nhà cô đang ở bây giờ là căn nhà mà bọn họ đã mua khi kết hôn, lúc mua là một vạn tám một mét vuông.

Bây giờ đã là sáu vạn một mét vuông rồi.

Một trăm mét vuông, giá thị trường khoảng sáu trăm vạn, nhưng không thể bán nhanh như vậy được.

Hơn nữa, Thẩm Mỹ Vân muốn tiền mặt.

Cách biến thành tiền mặt nhanh nhất là thế chấp.

Nghĩ đến đây, cô mở WeChat gọi điện cho bạn cũ, tìm hiểu tình hình.

Căn nhà giá thị trường sáu trăm vạn, nếu thế chấp cùng lắm cũng chỉ có thể rút ra năm trăm vạn.

Hơn nữa còn có thời hạn, phải trả tiền trong thời hạn đó.

Sau khi xem xét, Thẩm Mỹ Vân gần như không do dự, trực tiếp chọn thế chấp.

Cô là người mạnh mẽ quyết đoán, mà bạn cũ cũng vui mừng vì có một giao dịch ngay trước mắt.

Nửa tiếng sau.

Hai bên hẹn gặp nhau ở ngân hàng.

"Mỹ Vân, cậu chắc chắn muốn thế chấp sao?"

Một khi thế chấp, rủi ro có thể xảy ra trong tương lai là không thể ước chừng được.

Cô ấy không hiểu, Mỹ Vân đã có cuộc sống phu nhân hào môn sung túc, tại sao lại ly hôn?

Ly hôn rồi còn mang theo con, bây giờ ngay cả nhà ở cũng phải thế chấp.

"Chắc chắn."

"Nhưng mà tớ có một điều kiện."

"Cậu nói đi."

"Tin tức tớ thế chấp nhà cửa, cậu giúp tớ giấu ba ngày, ba ngày sau hãy nói cho Triệu Kiến Vũ."

Cái này… bạn cũ có chút khó xử.

"Cậu biết đấy, giám đốc Triệu thần thông quảng đại, tai mắt khắp nơi."

"Bạn cũ, cậu giúp tớ ba ngày, tớ sẽ cho riêng cho cậu năm mươi vạn."

"Đây là phí môi giới."

Quả nhiên đối phương động lòng.

"Được, ba ngày, tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Hai bên nhanh chóng ký thỏa thuận nhưng khi ký vào chỗ chủ nợ. 

Thẩm Mỹ Vân dứt khoát viết lên đó ba chữ Triệu Kiến Vũ.

Ngẩng đầu lên, liền thấy bạn cũ vẻ mặt ngơ ngác.

Không phải chứ, còn có thể làm như vậy sao?

Thẩm Mỹ Vân vỗ vai cô ấy, cười như không cười: "Không phải là tớ sợ chẳng may tớ trả không nổi, thành nợ xấu sao? Đến lúc đó, cậu nhớ đòi chồng cũ của tớ, tránh để cậu bị lãnh đạo phê bình."

"Tớ làm là vì tốt cho cậu."

Bạn cũ suy nghĩ kỹ một chút, hình như không sai?

Đối phương quả thực là vì tốt cho cô ấy.

Nhưng chỗ nào đó kỳ kỳ?

Hóa ra chồng cũ mới là kẻ ngốc sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play