[Xuyên không] Vọng Nguyệt

1.


2 tháng


Có người đã nói thế này, khi bạn đã quá tuổi bị coi là "ế" mà vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ lập gia đình hay ít nhất là có bồ, thì bố mẹ của bạn lúc ấy sẽ không trách móc bạn nữa, mà bắt đầu một là quay sang nghi ngờ mộ phần của tổ tiên, hai là dấn thân vào con đường bói toán đọc tử vi.

Mẹ tôi là người lớn, nên mẹ chọn cả hai.

"Họ và tên?"– Giọng nói đều đều nhẹ nhàng của bà cô bói toán có khuôn mặt gầy gò hốc hác với cái mụn ruồi to đùng dưới cằm vang lên trong căn phòng nhỏ lập loè ánh nến và thoang thoảng mùi trầm hương khiến tôi lâng lâng như say rượu. Chẳng biết đây là lần thứ mấy mẹ tôi dẫn tôi đi xem bói tử vi, chỉ biết là từ khi xác định được rằng mộ phần tổ tiên vẫn yên ấm và các cụ đều mong cháu gái lấy chồng, thì mẹ tôi bắt đầu kéo theo tôi dấn thân vào con đường xem tướng số và bói tương lai. Lần này cũng không phải ngoại lệ, bà cô kì lạ này là người quen của người quen của mẹ, nghe đâu xem bói uy tín lắm, tiền công cũng rất rẻ.

"Phạm Ngọc Như Ý."– Mẹ tôi phản ứng nhanh hơn, bèn lên tiếng trả lời, vừa vỗ vào tay tôi một cái để kéo tâm hồn tôi về từ trên đọt cây lê ngoài sân.

“Ngày tháng năm sinh?”

"Hai mốt tháng chín năm hai nghìn lẻ tư ạ."– Tôi đọc một lèo như cái máy, chẳng thèm để ý đến sắc mặt của bà thầy bói ngồi đối diện đang nhìn cả hai mẹ con tôi với ánh mắt nghi ngờ.

"Ô con kia?"– Mẹ tôi trừng mắt đe doạ.

"Cháu đùa. Một chín chín tám ạ."– Tôi cười ha ha như bị thiểu năng mà vội sửa lại. Bà thầy bói tặc lưỡi, nhanh chóng xáo những lá bài hoạ tiết sặc sỡ trên bàn rồi trải ra một lượt, sau đó lại nghiên cứu cuốn sổ gì đó màu vàng có in hình bát quái mà tôi từng thấy ở nhà mình vào cái đợt đám tang của bà nội, trong đó toàn giờ sinh hay chòm sao chiếu mệnh gì đó tôi đọc mãi không hiểu. Khoảng chừng hai phút sau, khi tôi đã sắp lăn quay ra ngủ gật vì say mùi nến thơm thì bà cô kia thở hắt ra một cái, khiến mẹ nắm lấy tay tôi mà chồm lên hỏi, giọng lo lắng:

“Thế nào rồi thầy? Con nhà tôi hai sáu tuổi rồi mà không thấy yêu đương gì, ai cũng bảo lá số tử vi của nó có vấn đề.”

"Không, lá số bình thường, đường công danh tốt, sau ba mươi tuổi sẽ có thành tựu lớn, lúc trẻ sức khoẻ có vấn đề, nhưng về già lại ít bệnh tật."– Bà cô nhàn nhạt đáp lại, liếc xéo mẹ tôi một cái đầy ngụ ý, mong là bà ấy cũng thấy rằng mới hai mươi sáu tuổi thì có gì mà phải vội vàng lập gia đình. –"Nhưng đúng là cung Phu thê trong lá số của nó có vấn đề thật."

Chỉ cần nghe thấy thế, mẹ tôi vỗ đét vào đùi một cái rồi kêu lên rằng mấy bà bói trước cũng nói y hệt. Sau đó bà cô kia giảng giải một hồi về các sao chiếu mệnh trong cung phu thê và lá số của tôi, cái gì mà thất sát, cái gì mà kế đô,... Tôi nghe muốn choáng cả đầu, nhưng mẹ tôi, dù tôi dám cá là bà cũng không hiểu gì, vẫn ngồi nghe cực kì chăm chú như thể làm vậy là giải được hạn cho con gái. Trong suốt cả buổi, tôi chỉ nhớ được mỗi một ý chính mà bà cô bói toán đã hùng hồn phán:

“Con gái chị...có duyên nợ tiền kiếp.”

"Là cái gì ạ?"– Tôi chẳng đợi mẹ lên tiếng mà hỏi ngay, đột nhiên tỉnh cả ngủ–"Như duyên âm ấy ạ?"

"Không. Duyên âm mà dài thế này thì mày chết lâu rồi cháu ạ."– Bà bói lắc lắc đầu phán một câu xanh rờn làm tôi hoảng hồn, đoạn đưa cho tôi một lá bài xanh xanh đỏ đỏ nhìn hoa cả mắt mà nói tiếp–"Duyên nợ từ kiếp trước chưa trả hết, nếu muốn có duyên mới, phải về đó trả nợ đã."

Mẹ tôi ôm mặt đau khổ, như thể đã xác định rằng mình sẽ không bao giờ được bế cháu ngoại vậy.

Tôi gào thét trong lòng. Kiếp này làm nô lệ tư bản chưa đủ hay sao mà còn bắt tôi trả nợ kiếp trước nữa?

"Vậy...tức là cháu phải về kiếp trước ấy ạ?"– Thấy mẹ không có ý định đáp lại bà thầy bói, tôi đành lên tiếng, dù cũng chẳng tin tưởng vào mấy cái trò mê tín này lắm, nhưng ngồi nghe mãi cũng thấy thú vị, có lẽ bà cô kia cũng nhận ra là tôi không tin, thế nên lại quay sang đàm đạo với mẹ tôi vài câu. Về tiền kiếp không phải là giống mấy bộ truyện xuyên không hồi trẻ trâu tôi thường đọc hay sao?–"Nhưng về kiểu gì ạ?"

"Làm cho hồn lìa khỏi xác là được."– Bà cô đáp, thản nhiên như đang kể chuyện hài cuối tuần, mà đúng là hài thật, dù tôi không cười –"Tai nạn bất tỉnh, vong nhập, kiểu nào cũng được, miễn là gần chết. Đúng thời điểm sẽ tự khắc có người dẫn đường, chỉ là trả nợ xong rồi, người mày nợ ở kiếp đấy có cho mày về đây không thôi."

Mẹ tôi trố mắt ngạc nhiên, còn tôi lạnh cả người, dù có không tin đi nữa thì tự nhiên nghe đến chuyện mình có thể nhận án tử bất thình lình như vậy, tôi đột nhiên cũng thấy hơi ghê ghê.

“Không...không về được thì sao ạ?”

“Thì chết chứ sao.”

Tôi chở mẹ đi bon bon trên con xe tay ga, kể từ lúc bị bà cô bói toán quét ra khỏi nhà, mẹ vẫn giữ nguyên cái tình trạng vừa thất vọng vừa nghi ngờ. Thất vọng là vì tôi chẳng có vẻ gì là lo lắng cho số phận con rệp của mình, nghi ngờ là vì lời của bà cô kia khó tin quá, duyên âm hay vong theo thì còn có thể tin tưởng, chứ cái trò nợ duyên tiền kiếp đúng là kịch bản mới luôn đấy. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng mẹ tôi vẫn lên tiếng, giọng trầm đi nhưng tia hy vọng thì không bao giờ tắt.

“Mày xem thế nào, cố cuối năm nay kiếm cho mẹ thằng con rể.”

"Mẹ cũng nghe bà cô kia nói rồi mà. Bây giờ mẹ muốn con chết ngắc khi đi kiếm chồng, hay là ế đến già mà vẫn còn sống?"– Tôi giở giọng phân bua, tuy rằng bà thầy bói có nói là xác suất bị giữ ở lại không nhiều, vì dù sao nếu còn duyên thì vẫn có thể về lại kiếp này để gặp nhau. Nhưng không nhiều không phải là không có, mà cái số con rệp của tôi thì dễ rơi vào trường hợp đen đủi lắm.

Dĩ nhiên nói ra câu đấy tương đồng với việc gợi đòn, thế nên mẹ gào lên quát tháo ngay giữa đường, nhưng mặt tôi sớm đã dày và kiên cố hơn bê tông cốt thép dính keo nhựa Tiền Phong rồi, nên tôi chẳng nghe lọt được mấy câu.

Tên là Như Ý, nhưng mà đời thì như cái đách què vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play