Đôi Mắt Biết Tuốt Quy Tắc Quái Đàm

Chương 1.2. Quy tắc tại siêu thị An Nhạc (2)


2 tháng


Vương Kiến Quốc cũng biết ít nhiều gì trong lòng mọi người ở đây cũng thấy không cam lòng, nhưng hết cách rồi, có đôi lúc, vận mệnh cứ vô lý như thế đấy: “Vui lên nào, mọi người, sau khi chúng ta thuận lợi rời khỏi quái đàm này, đi ra ngoài báo cáo thì tất cả sẽ được làm điều tra viên cả đấy!”

“Điều tra viên” là tên gọi thống nhất cho tất cả những người từng ít nhất vượt qua một màn “quy tắc quái đàm”, sau khi báo cáo lên trên, chính phủ sẽ trợ cấp đãi ngộ rất hào phóng cho những điều tra viên này. Thậm chí phần lớn điều tra viên có thể được mời vào gia nhập “cục điều tra quái đàm”, từ đây một bước lên mây.

Tưởng tượng đến viễn cảnh đẹp đẽ như thế trong tương lai, sắc mặt mọi người có vẻ cũng tốt hơn rất nhiều. Ít nhất vào ngay lúc này, không ai sẽ nghĩ rằng bản thân chắc chắn sẽ chết.

“Tới đâu hay tới đó, việc đã đến nước này, mọi người hãy giới thiệu sơ qua về bản thân trước đi.” Vương Kiến Quốc nhìn quanh một vòng rồi chỉ tay vào cái gã có quả đầu xanh, “Bắt đầu từ cậu đi.”

Quả đầu xanh bĩu môi, thật ra, sau khi nghe thấy thân phận của Vương Kiến Quốc, anh ta đã lập tức hơi thấy hối hận vì cái miệng đáng đánh khi nãy của mình. Thấy đối phương chọn mình đầu tiên thì trong lòng càng chắc chắn mình đã đắc tội người ta.

“Gọi tôi Triệu Bằng là được, đang làm công cho một tiệm uốn tóc. Giới thiệu như thế chắc được rồi ha?”

Anh ta nói xong, người đẹp có mái tóc xoăn dài bồng bềnh bên cạnh khẽ hất tóc, Tô Dung đứng ở ngay đằng sau cô ấy nên có thể ngửi được mùi dầu gội tươi mát, cùng với hương cà phê thoang thoảng.

“Tôi tên là Mẫn Tĩnh Di, hiện tại tôi đang kinh doanh tự do, có mở một cửa tiệm cà phê, nếu lần này có thể sống sót rời khỏi đây, tôi sẽ mời mọi người uống cà phê miễn phí.”

Cô ấy vừa cất lời thì bầu không khí vốn đang nặng nề khẽ dịu đi đôi chút.

sống sót rời khỏi đây, cũng chính là niềm mong ước chung trong lòng cả sáu người.

“Còn tôi là Lý Tuệ, là một cư dân trong tiểu khu, năm nay 50 tuổi, mới về hưu không lâu. Trước đây là nữ công nhân trong nhà máy.” Bác gái có dáng người đẫy đà tự giới thiệu về mình, khẽ gục đầu xuống. 

Bất kể là ai mới về hưu, vất vả lắm mới được tận hưởng thú vui cuộc sống, thế mà đột nhiên bị kéo vào một nơi tồi tệ thế này cũng khó có thể tươi tắn cho nỗi. 

Kế tiếp là cô gái diện chiếc váy vàng, cô ấy đeo một chiếc mắt kính có gọng trong suốt, nhưng trong lúc chùi nước mắt lúc nãy đã tháo xuống. Đôi mắt đỏ hoe như thỏ khiến người ta không khỏi trìu mến: “Tên của tôi là Hoàng Đào, là giáo viên tiểu học còn đang thực tập hu hu hu…… tôi chỉ đến mua thức ăn cho mèo thôi mà, sao lại xui xẻo như thế chứ!”

Tiếng khóc như ré lên của cô ấy khiến khắp siêu thị càng thêm ghê rợn, nếu ở trong hoàn cảnh khác, có lẽ mọi người còn có lòng rảnh rang thương hoa tiếc ngọc một phen. Nhưng thực tế đây là chỗ nào, người nào cũng không thể tự lo cho mình, đương nhiên sẽ chẳng ai buồn ngó ngàng cô ấy cả.

Quả đầu xanh Triệu Bằng tỏ ra đầy bực bội, anh ta xoa mặt mình, mở miệng mắng mỏ: “Mẹ kiếp, cô làm ơn đừng có khóc nữa được không? Chúng tôi vẫn chưa chết mà, đừng đợi đến lúc đó lại bị sự khóc lóc của cô hại cho chết!”

Hoàng Đào bị dọa sợ nấc một tiếng, vậy mà cuối cùng cũng nín khóc thật, song, cô ấy vẫn khép nép trong một góc nhỏ nấc lên những tiếng be bé. Nhưng âm thanh như vậy càng dễ làm người ta bực bội hơn, Mẫn Tĩnh Di vội vàng đi đến an ủi cô ấy.

Thở dài một hơi, Tô Dung lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Tên của tôi là Tô Dung, là học sinh cuối 12 vừa đến kỳ nghỉ hè, sắp trở thành tân sinh viên bước vào đại học.”

Trên thực tế, cô lại còn là dân xuyên không.

Chẳng phải cái “gã” kia chỉ thích người trên 18 chơi đùa cùng thôi sao. Xui xẻo thay, nguyên chủ mới hoàn tất kỳ thi tuyển sinh đại học không lâu thì bỗng một quy tắc quái đàm xuất hiện ngay trong nhà mình.

Không ngoài dự đoán, nguyên chủ lặng lẽ chết trong nhà, còn Tô Dung xuyên đến từ thế giới khác trời xui đất khiến sao mà sống lại ngay trong cơ thể đã chết của cô ấy, đồng thời nhận lấy ký ức của cô ấy.

May thay nguyên chủ vừa chết thì quy tắc quái đàm cũng biến mất theo. Nếu không, Tô Dung vừa đến thế giới này mà đã gặp ngay một quy tắc quái đàm thì có khi cũng theo vết xe đổ của nguyên chủ.

Nói sơ lược về bản thân Tô Dung, trước khi xuyên đến, cô là một thám tử. Khác với phần lớn các thám tử tư ở thế giới này chỉ có thể đi điều tra trong âm thầm và khó được người đời xem trọng, tại thế giới của cô, thám tử là một nghề nghiệp vinh quang, hợp pháp và được mọi người săn đón. Ngoài việc nhận một số ủy thác từ bên ngoài, thám tử tài giỏi thậm chí có thể nhận được ủy thác điều tra từ phía cảnh sát.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play