Trong một siêu thị big size tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy xe đẩy hàng, cẩn thận lựa chọn ở khu thực phẩm. Mục tiêu lần này của cô là mua cho đủ hàng hóa trong ít nhất hai tháng để có thể yên tâm trải qua kỳ nghỉ hè năm nay.
Thời buổi ngày nay hỗn loạn như thế, mặc dù trong nhà cũng không hẳn là an toàn, nhưng tóm lại, dự trữ cho bản thân chút ít lương thực vẫn nhiều hơn một tầng bảo vệ.
Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không quá nhiều, tốp năm tốp ba chọn lựa đồ dùng mình cần. Động tác trên tay mỗi người đều khá sốt ruột, như thể bị cái gì đó dí theo sau.
Đèn LED trong siêu thị sáng đến chói mắt chiếu rọi lên người, làm người nào cũng như bị bao trùm bởi bộ lọc nhợt nhạt không giống người thật.
Tô Dung quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, vẻ mặt vốn bình tĩnh bỗng chốc vỡ tan tành.
Chẳng biết từ bao giờ, bên ngoài cửa sổ nổi lên một tầng sương nhè nhẹ, hàng cây đằng sau đám sương trở nên mơ hồ không rõ, đen ngòm và gầy gò tưởng chừng như tay chân đang vặn vẹo. Lớp sương mù dày đặc lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mới một cái chớp mắt đã chẳng thấy rõ cảnh sắc ở nơi xa.
Cô không phải là người duy nhất chú ý tới vấn đề này, một bác gái bên cạnh tỏ ra thảng thốt, cất lên giọng nói hơi the thé xen lẫn với âm rung khó nhận ra: “Mẹ nhà tôi ơi, sương mù bên ngoài từ đâu ra thế?”
Lúc bà ta cất lời thì Tô Dung đã đẩy xe đi mất, cô vội vã vượt mặt mọi người đứng trước lao thẳng tới chỗ quầy thu ngân.
Nhưng nhân viên thu ngân vốn đang đứng ở đằng kia chẳng biết đã biến mất từ bao giờ.
Không những thế, nhìn ra ngoài xuyên qua cửa kính, ngoài đấy cũng bao phủ một lớp sương mù màu trắng sữa, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, chặn chặt cửa chính lại.
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ chúng ta đã bị quy tắc quái đàm chọn phải.” Một giọng nam dứt khoát vang lên, trong giọng nói xen lẫn cảm xúc nặng nề khó nhận ra.
Tô Dung xoay người nhìn lại, cô trông thấy một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao lớn khoác áo lông màu xám đứng sau lưng bên phải mình, còn cầm trong tay một cái rổ mua sắm, mắt cũng nhìn chằm chằm vào màn sương dày đặc bên ngoài.
“Sao anh biết?” Cô hỏi, trong lòng gần như đã tin vào lời phán đoán của đối phương.
Quả nhiên, người đàn ông trung niên thở dài: “Vì tôi đã từng gặp trúng một quái đàm, hoàn cảnh hao hao thế này. Ngoài trời bao trùm bởi sương mù, bất kể có đi đâu thì cuối cùng vẫn quay về chỗ ban đầu. Trừ khi chúng ta thành công qua vòng quy tắc quái đàm này, nếu không chỉ có kết cục một là bị “gã” ô nhiễm, hai là bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.”
Lúc này, cạnh người đàn ông trung niên đã có một vài người túm tụm lại, một cô gái mặc chiếc váy màu vàng, cũng đẩy xe đẩy hàng giống Tô Dung, bác gái phát hiện ra sương mù khi nãy, một người phụ nữ xinh đẹp xõa tóc dài xách theo giỏ hàng trên tay, còn có thêm một chàng trai trẻ cao ráo nhuộm quả đầu màu xanh lá đang là hot trend, tay ôm hai bịch khoai tây chiên và một túi nhuộm tóc.
Đương nhiên, người có tuổi đời còn trẻ nhất ở đây vẫn là Tô Dung. Cô vừa đón sinh nhật tuổi 18 cách đây không lâu. Song, cô đã hoàn tất kỳ thi tuyển sinh đại học, thậm chí còn đỗ vào trường đại học Q tốt nhất cả nước.
“Anh nói sao thì là vậy à?” Quả đầu xanh toát lên khí thế kiêu ngạo đặc trưng của một tên c.ô.n đ.ồ, “Ai biết liệu anh có phải là chủ mưu của cái đống sương mù ngoài kia hay không?”
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn anh ta: “Vậy cậu cứ xem như tôi nói bậy, tự ra đấy trải nghiệm thử là được thôi mà.”
Nói xong cũng không buồn để ý đến anh ta, tiếp tục nói: Mọi người đã bao giờ đọc cuốn 《 Ghi chép các quy tắc thông dụng của quái đàm 》 chưa?”
“Đã đọc rồi.” Tất cả cùng đồng thanh trả lời, bao gồm cái gã quả đầu xanh khi nãy. Tuy anh ta thích khiêu khích người ta, nhưng suy cho cùng vẫn có IQ của một người bình thường, cũng chẳng thật sự có ý định ra ngoài kia dâng mạng.
Cuốn 《 Ghi chép các quy tắc thông dụng của quái đàm 》 được xuất bản bởi Hiệp hội Liên minh Toàn cầu Nghiên cứu quái đàm sau khi qua vô số lần đúc kết, đây gần như là những quy tắc chung có thể áp dụng vào mỗi một quy tắc quái đàm.
Mười năm trước, quy tắc quái đàm lần đầu tiên giáng xuống trái đất, sau đó lần lượt có vô số quy tắc liên tiếp giáng xuống trong những năm gần đây. Mỗi một lần chúng giáng xuống đều đồng nghĩa với vô số sinh mệnh phải diệt vong.
Trong bối cảnh như thế, loài người đương nhiên không thể bó tay chịu trói. Cuốn 《 Ghi chép các quy tắc thông dụng của quái đàm 》 là sản phẩm do nhiều nhà nghiên cứu tạo nên, là biện pháp có thể gia tăng tỷ lệ sống sót của con người.
Ngoài điều này ra, con người còn phát hiện, thứ gọi là quái đàm kia, thực chất chỉ là một trò chơi của “gã”. Chỉ cần tìm được đúng quy tắc qua màn quái đàm, là có thể số.ng s.ót rời đi. Nếu tiêu diệt được bản sao của “gã” tại quái đàm, hay nói cách khác là căn nguyên gây ô nhiễm, vậy thì có thể kết thúc quái đàm này mãi mãi.
Mười năm kinh nghiệm làm mọi người không còn bó tay bất lực. Ngộ nhỡ gặp trúng chuyện kiểu thế này, mặc dù vẫn tự oán trách mình xui xẻo, nhưng ít ra sẽ không trực tiếp gục ngã.
Người đàn ông trung niên gật đầu, lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận màu xanh lá, là bằng chứng cho thân phận quân nhân của anh ấy: “Tên của tôi là Vương Kiến Quốc, là một người quân nhân đã nghỉ hưu, tôi từng vào quái đàm một lần.”
Hai câu nói ngắn ngủn lập tức khiến mọi người kính nể không thôi. Từng bị rơi vào quái đàm mà bây giờ vẫn có thể xuất hiện trước mặt bọn họ, thế nghĩ là nhất định đã qua màn rồi. Mặc cho tình trạng lúc ấy có thê thảm bao nhiêu, người thành công sống sót luôn xứng đáng được người khác kính trọng.
Chưa kể anh ấy còn là một người quân nhân, có thể bảo đảm về nhân cách. Mọi người lập tức đối xử với anh ấy bằng bảy phần kính trọng và ba phần tín nhiệm, ít nhất mặt ngoài là thế.
“Đến tận bây giờ vẫn không thấy người nào đi đến đây nữa, vậy xem ra quy tắc quái đàm lần này chỉ chọn sáu người chúng ta thôi.”
Tô Dung nhận thấy đôi mắt của cô gái mặc chiếc váy màu vàng đỏ hoe, cô ấy liên tục dùng tay chùi nước mắt. Không những cô ấy, mà vẻ mặt của những người khác đều vô cùng khó coi.
Ngay cả chính bản thân Tô Dung cũng không kìm được thở dài một hơi.
Sao cô lại trở thành người bị chọn cơ chứ?