Lần đầu tiên có thể là ảo giác nhưng lần thứ hai thì không thể nào.
Lâm Hàm vẫn còn rượu dính trên găng tay, đành phải tiếp tục dùng khăn tay mà Hạ Vân Đình đưa cho để lau qua.
Sau khi Lâm Hàm cầm lấy khăn tay, cậu cảm nhận được người đàn ông cao lớn đầy áp lực trước mặt đã lùi lại một chút… Có vẻ như anh rất lịch sự lùi lại một bước.
Nhưng tiếng lòng của đối phương vừa vang lên bên tai, hành động lịch sự này khiến Lâm Hàm hoàn toàn không bị lay động.
Hạ Vân Đình không biết những điều này, còn đặc biệt cúi đầu nhìn Lâm Hàm một cái, thấy trên tay cậu không còn vết rượu mới nhàn nhạt dời ánh nhìn đi.
Lâm Hàm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hạ Vân Đình nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, lông mày lạnh lùng, một lọn tóc bạc chưa che hết rơi ra từ mũ quân đội.
Dường như người vừa bị đụng trúng vết thương, đưa khăn tay cho cậu và nói cậu thật thơm trong lòng không phải là anh.
“Thượng tướng?”
Sau khi xác định đối phương thực sự nghĩ như vậy, Lâm Hàm ngược lại không còn kinh ngạc và giận dữ như trước, cậu không chỉ không còn tức giận mà còn ngẩng mặt lên, cười nhạt không rõ ý tứ.
Anh không có gì muốn nói sao?
Anh nhận ra tôi à? Tại sao lại ngửi được mùi của tôi?
Lâm Hàm muốn hỏi ra nhưng khi ngẩng đầu lên thấy bên mặt Hạ Vân Đình toát ra mồ hôi vì đau đớn, câu hỏi này cuối cùng chỉ xoay quanh miệng rồi bị cậu nuốt xuống.
Thôi vậy, cậu nghĩ.
Hỏi ra thì cả hai đều khó xử. Hơn nữa bản thân và Hạ Vân Đình cũng sẽ không có nhiều cơ hội giao tiếp.
Cậu nghĩ vậy, tạm thời đè nén vấn đề này trong lòng.
Hạ Vân Đình nghe Lâm Hàm mở miệng, lúc này mới quay đầu lại, không biểu cảm, im lặng nhìn Lâm Hàm, dường như đang tò mò cậu gọi anh làm gì.
Lâm Hàm không nói rõ, còn Hạ Vân Đình cũng không nói gì, cũng không có hành động thừa thãi nào.
Nhưng đôi mắt và màu tóc của anh quá đặc biệt, Lâm Hàm không thể không nhìn chằm chằm. Từ trong mắt đối phương, cậu thấy một “mình” màu xanh lam.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau một lúc như vậy, mãi cho đến khi Hạ Vân Đình chủ động dời mắt.
Anh không nhìn Lâm Hàm nữa, thẳng bước vào đại sảnh, cứ như không có chuyện gì xảy ra, anh vẫn là người cao ngạo, không quan tâm đến bất cứ điều gì, là vũ khí lạnh lùng nhất của đế quốc.
Lục An Hòa thấy lão đại của mình đã đi rồi, mới bước đến chỗ Lâm Hàm: “Lâm tiên sinh, tôi tiễn ngài về.”
Lâm Hàm nhìn theo bóng dáng cao lớn màu xanh xám kia dần dần xa, đi vào nơi giao thoa giữa danh lợi.
Những người trong đại sảnh thấy Hạ Vân Đình trở lại, lại một lần nữa rộn ràng chúc mừng, những lời chúc tụng với đủ tâm tư riêng.
Lâm Hàm đi ngược hướng theo Lục An Hòa, những âm thanh ồn ào đó cũng dần dần không còn nghe rõ nữa.
Anh có lẽ cũng không thích những buổi tiệc thế này. Lâm Hàm nghĩ đến việc trong tay mình vẫn cầm chìa khóa cơ giáp và mẫu SSS của Hạ Vân Đình.
…
Lục An Hòa dù sao cũng là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Hạ Vân Đình, thậm chí có thể điều khiển phi hành khí riêng của anh.
Lâm Hàm rất lịch sự cảm ơn, báo một địa chỉ.
Lục An Hòa lặp lại địa điểm mà Lâm Hàm vừa nói: "Lâm tiên sinh sống ở gần Học viện Đế Quốc nhỉ? Để tôi xác nhận lại vị trí."
Lâm Hàm "Ừm" một tiếng rồi thuận miệng nói: "Ở đó học lâu rồi, sau này khi quốc gia phân phối thì chọn luôn ở đó."
Lục An Hòa khởi động phi thuyền, vừa lái xe vừa quen tay lấy ra một gói đồ ăn vặt từ hộp bên cạnh ghế lái, xé ra bỏ vào miệng. Anh ta quay đầu nhìn Lâm Hàm một cái rồi đưa qua một gói: "Lâm tiên sinh ăn không?"
Ban đầu Lâm Hàm muốn từ chối nhưng nghĩ lại hôm nay đến đây cũng chưa dùng dịch dinh dưỡng, khi nãy tiệc còn chưa bắt đầu thì đã bị Hạ Vân Đình gọi đi, chẳng ăn gì cả, nên nhận lấy: "Cảm ơn."
Lục An Hòa cười tươi, chỉ vào chỗ để đồ ăn vặt: "Không đủ thì lấy thêm, ở đây còn nhiều."
Lâm Hàm có chút tò mò hỏi: "Đây không phải là phi thuyền của thượng tướng sao?"
Không ngờ lại giấu đồ ăn vặt.
"Đúng vậy." Có lẽ do lão đại không có ở đây, Lục An Hòa thả lỏng hơn: “Đều là tôi lén giấu."
Lâm Hàm thấy thú vị: "Anh giấu đồ ăn vặt trên phi thuyền của ngài ấy à?"
Lục An Hòa tính tình tốt, cười để lộ răng khểnh, trông rất thân thiện. Nếu không nói, gần như không thể tưởng tượng ra anh ta là phó quan của vị thượng tướng lạnh lùng kia: "Tôi thường lái phi thuyền giúp ngài ấy, nhiều lần quá nên giấu một ít."
Lâm Hàm: "Thượng tướng của các anh cũng ăn đồ ăn vặt à?"
Lục An Hòa bật chế độ lái tự động, quay đầu lại lắc lắc tay: "Không không, ngài ấy chưa bao giờ ăn mấy thứ này, nói vô vị lắm."
Lục An Hòa nhăn mũi nhớ lại, dường như không có chút cảm giác hối hận khi tiết lộ bí mật của lão đại: "Đừng nói đến đồ ăn vặt, ngay cả ăn cơm ngài ấy cũng chỉ ăn suất ăn quân đội tiêu chuẩn - loại mà tuy dinh dưỡng nhưng một màu, ăn nhiều thì muốn nôn ấy."
Suất ăn quân đội, Lâm Hàm trước đây từng thấy qua khi học ở Học viện Đế Quốc, tiêu chuẩn cân bằng dinh dưỡng nhưng rất khó ăn.
Lục An Hòa lại trò chuyện với cậu vài câu, phi hành khí dừng lại dưới tòa nhà.
Lâm Hàm cảm ơn: "Cơ giáp thì bên viện nghiên cứu sẽ nhanh chóng sửa chữa, anh yên tâm."
"Được.” Lục An Hòa để lại thông tin liên lạc: “Có gì thì liên lạc trực tiếp qua thiết bị thông tin. Giờ tôi về trước, lão đại còn đang đợi."
Lâm Hàm về nhà, định tìm một ống dịch dinh dưỡng để dùng nhưng vừa rửa mặt xong, một tín hiệu khác thường từ cơ thể truyền đến. Cậu bước vài bước, nhíu mày mở lịch trên màn hình sáng.
Cảm giác này cậu không xa lạ gì.
Phát sốt, mệt mỏi, bực bội.
Nhưng thời gian rõ ràng còn vài ngày nữa mà.
Lâm Hàm thở dài, lấy ra một ống thuốc ức chế từ hộp bảo quản nhiệt độ, thành thạo tiêm một ống, chờ cảm giác này từ từ tan biến.
Cậu bất chợt nhớ lại cảnh hôm nay hai lần chạm vào tay Hạ Vân Đình.
Chẳng lẽ thật sự là do kỳ phát tình của mình đến sớm, đối phương mới ngửi thấy pheromone của mình?
---
Ở một bên khác, Lục An Hòa đỗ phi hành khí xong, trở lại bữa tiệc chúc mừng.
Bữa tiệc vẫn náo nhiệt, nhìn qua thì có vẻ hoàng đế đã ghé qua một lần, mọi người đã bắt đầu thưởng thức bữa tối.
Tìm Hạ Vân Đình không khó, chỉ cần nhìn theo ánh mắt của mọi người là thấy.
Mặc dù ai cũng muốn lấy lòng vị thượng tướng này nhưng chẳng mấy ai dám kính rượu anh.
"Thượng tướng." Dù sao cũng còn nhiều người ở đây, khi đến bên cạnh Hạ Vân Đình, Lục An Hòa vẫn cung kính dùng kính ngữ: “Đã đưa người về nhà rồi."
Hạ Vân Đình nghe vậy gật đầu, sau một giây, dường như không yên tâm dặn dò: "Nhấn mạnh với cậu ấy chuyện cơ giáp chưa? Phải nhanh chóng sửa xong."
Lục An Hòa giật giật mí mắt: "... Nói rồi nói rồi."
"Ừm." Hạ Vân Đình cuối cùng hài lòng, trầm giọng nói.
Chỗ ngồi của Lục An Hòa sát cạnh Hạ Vân Đình, bữa tiệc đã bắt đầu một lúc, trên bàn trước mặt anh đã đầy đủ các bộ dụng cụ ăn uống tinh xảo và món ăn ngon lành.
Anh ta biết Hạ Vân Đình có lẽ lại chỉ ăn những món chính cơ bản nhất như mọi khi, những thứ khác không động đến… Nhưng anh ta thì khác, anh ta cảm thấy lãng phí đồ ăn ngon thực sự là một tội ác lớn.
Món chính xong, một lúc sau, đến lượt đủ loại bánh ngọt với hình dáng tinh xảo tranh nhau tỏa sáng.
Lục An Hòa thích đồ ngọt, cầm khay chọn mấy loại bánh ngọt, bánh kem mousse chocolate đều không bỏ sót.
Anh ta hài lòng quay lại chỗ ngồi, đặt khay xuống, chuẩn bị chọn một chiếc đẹp mắt để ăn thì từ bên cạnh, Hạ Vân Đình đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Chờ đã."
Tay Lục An Hòa vẫn cầm đồ: "Sao vậy, lão đại?"
Theo lý mà nói thì nếu không có chuyện gì lớn, lão đại chắc không cản anh ta ăn đâu.
Hạ Vân Đình hiếm khi thấy không tự nhiên, trên mặt có chút nghi ngờ, chỉ vào thứ trong tay Lục An Hòa: “Đây là gì vậy?”
Lục An Hòa đầu đầy sương mù: "Là bánh pudding, có vấn đề gì sao?
Vẻ mặt Hạ Vân Đình nghiêm túc: "Cho tôi một chút.”
“Hả?? "Lục An Hòa làm theo nhưng vẫn hết sức khó hiểu.
Anh ta nhìn thấy Hạ Vân Đình nhận lấy món pudding từ tay mình, sau đó dường như có chút do dự, cuối cùng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, rất nghiêm túc cúi đầu ngửi một cái.
"??" Lục An Hòa dần dần trở nên ngạc nhiên, chẳng lẽ bên trong có độc sao?
Điều khiến anh ta kinh ngạc hơn nữa đã xảy ra...
Anh ta nhìn thấy Hạ Vân Đình cầm lấy chiếc muỗng chưa hề động đến, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, giống như cái bát sứ trong tay chứa thông tin tình báo của địch quốc vậy, gõ gõ lên bề mặt pudding.
Ngay giây tiếp theo, Hạ Vân Đình đột nhiên dùng lực đâm muỗng xuống, lớp vỏ caramel nướng vỡ ra!
Sau đó, anh ta thấy thượng tướng múc một muỗng pudding, rất nghiêm túc ăn vào.
"???" Lục An Hòa kinh hãi nhìn chằm chằm vào cấp trên trực tiếp của mình.
Tại sao sếp đột nhiên bắt đầu ăn những thứ này?
Chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ thông suốt, anh ta đã nghe thấy Hạ Vân Đình lại mở miệng: “Lấy cho tôi một cái nữa giống như vậy.”
Lục An Hòa vội vàng đưa thêm một cái pudding hoàn chỉnh lên.
Lần này, anh ta thấy thượng tướng đáng kính dùng chiếc muỗng vàng gõ nhẹ lên mặt đường caramel đã được phun lửa nướng thành màu nâu quyến rũ, phát ra âm thanh giòn tan, sau đó không quen tay lắm mà thử một miếng nữa...
Lần này Hạ Vân Đình không ăn pudding, chỉ dùng lưỡi cuốn một chút đường trên muỗng, từ từ tan chảy trên đầu lưỡi.
“Chính là cái này.”
Lục An Hòa nhìn anh với ánh mắt như nhìn thấy ma.
Sao vậy, đế quốc sắp diệt vong rồi sao.
Hay là nói Trùng tộc bên cạnh cuối cùng đã chiếm lĩnh được tinh hệ này rồi.
Còn Hạ Vân Đình thì không rảnh để ý đến vẻ mặt như thấy ma của Lục An Hòa.
Trong miệng anh tràn ngập vị ngọt mang chút mùi cháy xém, rõ ràng không phải là món ăn quý hiếm gì nhưng anh lại cảm thấy còn thích hơn tất cả các món ăn trước mặt.
Anh dường như sinh ra để chiến đấu, từ khi còn nhỏ đã được gửi gắm rất nhiều hy vọng, tham gia quá nhiều cuộc huấn luyện nghiêm khắc và tàn khốc, đôi khi chính anh cũng cảm thấy mình giống như một cái máy. Anh không cần những thứ vô nghĩa khác, anh chỉ trung thành với đế quốc.
Mọi người đều nói anh là hy vọng của đế quốc, là tấm khiên kiên cố nhất và cũng là mũi giáo sắc bén nhất.
Hạ Vân Đình đã trải qua quá nhiều trận chiến, lúc khó khăn nhất từng chỉ với một ống dịch dinh dưỡng mà cầm cự cùng Lục An Hòa suốt gần một tuần mới giành được chiến thắng, mà bây giờ nghĩ lại, cũng không cảm thấy đó là điều gì đáng khen ngợi.
Dù cho công lao của anh mang lại cho anh trang viên và tài sản khiến vô số người ngưỡng mộ, anh vẫn không hứng thú với vật chất, ba bữa ăn mỗi ngày đều là những bữa ăn tiêu chuẩn của quân đội không thay đổi.
Đây là lần đầu tiên anh có hứng thú với món ăn ngoài tiêu chuẩn.
Trong miệng đầy vị ngọt của caramel, đây là hương vị anh chưa từng nếm thử.
Dường như chính là mùi vị của người kỹ sư cơ giáp lúc bắt tay khi nãy.
Không chỉ thơm, mà còn ngọt ngào.