Lâm Hàm vô thức rụt tay lại trong thoáng chốc. 

Cậu thậm chí còn nghĩ mình đã nghe nhầm. 

Nhưng cậu không thể nào chạm vào tay đối phương lần nữa để kiểm chứng xem những lời nói đó có thật hay không. 

Hạ Vân Đình luôn cho người ta cảm giác kiêu ngạo, bất cận nhân tình.

Lâm Hàm đã từng nghe nói về Hạ Vân Đình, anh là một trong những alpha hàng đầu của đế quốc, không biết bao nhiêu omega từng tỏ tình với anh nhưng anh đều không để ý, thậm chí đôi khi còn không thèm nhìn một cái. 

Cậu đã từng nghe ghi âm của anh một lần, ấn tượng đó càng in sâu trong tâm trí cậu.

Nhưng những lời vừa nghe được hoàn toàn lật đổ mọi suy nghĩ mà Lâm Hàm có về Hạ Vân Đình. 

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu đã suy nghĩ lại, nếu mình không nghe nhầm, Hạ Vân Đình đã nói như vậy.

Kỳ phát tình của mình chưa đến, thuốc ức chế lần nào cũng dùng đúng giờ, lẽ ra không thể ngửi thấy mùi pheromone mới phải. Các tế bào khứu giác của thượng tướng mọc ở tay sao?

Mà “muốn đánh dấu” cái gì chứ… 

Nghĩ đến đây, Lâm Hàm bình thường có tính cách dễ chịu giờ lại lạnh mặt. 

“Xin lỗi vì đã làm phiền.” Cậu đeo lại đôi găng tay trắng, lùi lại một bước, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt hoàn hảo của đối phương.

Nhưng những lời vừa rồi của vị thượng tướng vẫn văng vẳng bên tai, dù trong viện nghiên cứu có không ít alpha, khi Lâm Hàm vừa mới thức tỉnh khả năng này cũng đã nghe qua không ít những lời lạ lùng, nhưng không có ai thẳng thắn như vị thượng tướng này. 

Thơm quá thì thôi, còn cứng lên nữa... Lâm Hàm không nói nên lời.

Có một khoảnh khắc, cậu thậm chí muốn dời ánh mắt xuống dưới. Cậu thực sự muốn xem dưới bộ quân phục của vị thượng tướng này là gì.

Lục An Hòa lo lắng quan sát bầu không khí giữa hai người, anh ta nghĩ Lâm Hàm dù thế nào cũng phải lịch sự vài câu, không ngờ hai người vừa bắt tay, thanh niên này đã rút tay ra. 

Nhưng xung quanh còn nhiều người, Lục An Hòa chỉ có thể cắn răng chen vào: “Thượng tướng, Lâm tiên sinh, hay là chúng ta đi chỗ khác nói chuyện nhé? Để mọi người nhìn thế này không tốt lắm.”

Hạ Vân Đình không biết chuyện gì xảy ra, có chút bất mãn liếc nhìn anh ta, ý là chỉ nói chuyện về cơ giáp thôi, cần gì phải đổi chỗ.

Lâm Hàm thì không sao, thậm chí còn bắt đầu hối hận lần thứ bảy vì đã nhận lời mời này.

Lục An Hòa giả vờ co rút lại trước ánh mắt của Hạ Vân Đình, sau đó khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói với Lâm Hàm: “Mời Lâm tiên sinh đi lối này.”

So với Hạ Vân Đình, Lâm Hàm có ấn tượng tốt hơn nhiều về vị phó quan này, vì vậy cũng không lập tức làm mất mặt Lục An Hòa, chỉ là không nhìn vào bức tượng trước mặt, gật đầu đi theo anh ta.

Lục An Hòa dẫn hai người đến một gian bên cạnh: “Đợi một chút, tôi sẽ lấy rượu cho hai người.”

Lâm Hàm gật đầu.

Dù sau lưng là sofa, Hạ Vân Đình vẫn đứng thẳng tắp không chút xê dịch.

Lục An Hòa vừa đi, bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người lại tăng lên.

Trong phòng có một chiếc đồng hồ lớn, cũng im lặng đứng đó như họ, chỉ có tiếng cơ học nhịp nhàng thông báo thời gian trôi qua.

Nhưng Lâm Hàm không định ở lại nữa.

Khi cậu hối hận lần thứ tám vì đã nhận lời mời này, cậu quyết định chủ động mở lời, rời khỏi nơi khiến cậu không thoải mái này.

Cậu bắt đầu nhớ đến bầu trời sao nhìn từ ban công viện nghiên cứu và những kim loại vô tri nhưng mang lại cảm giác yên bình kia.

Dù mới đây cậu còn nghĩ, màu mắt của vị thượng tướng còn đẹp hơn cả dải ngân hà đó.

“Hạ Thượng tướng.” Cậu khẽ mỉm cười.

“?” Hạ Vân Đình nghe thấy quay đầu lại, đôi mắt xanh nhìn cậu.

Nếu không phải vì khả năng đọc tâm, Lâm Hàm nghĩ, cậu thậm chí sẽ không thể cưỡng lại việc ngắm đôi mắt ấy thêm vài lần.

Đáng tiếc là cậu có khả năng đó.

Lâm Hàm hiếm khi để lộ biểu cảm không vui, cậu thậm chí cảm thấy khi mình lạnh mặt, biểu cảm gần như đông cứng. Cậu hỏi: “Ngài có việc gì sao?”

Hạ Vân Đình nhíu mày một chút, dường như không hiểu tại sao chàng thanh niên vừa mới cười ấm áp lại đột nhiên thay đổi sắc mặt. 

Nhưng thanh niên đã rút tay về, cảm giác mát lạnh thoáng qua, khiến anh chẳng hiểu sao lại nảy sinh một cảm giác mơ hồ như mất mát. 

Hạ Vân Đình do dự một chút rồi vẫn mở miệng: “Có việc.”

Giọng anh không có chút dao động, vẫn mang theo sự lạnh lẽo: “Lần này gọi cậu tới, là muốn nói về chi tiết cơ giáp m2742.”

Lâm Hàm: “...?”

Cậu dường như không có ý đó. 

Nhưng vấn đề liên quan đến cơ giáp, cậu bỗng thoáng nảy sinh nghi ngờ về khả năng hiểu biết của vị thượng tướng này, trả lời: “Cơ giáp của ngài hiện đã được giao cho tôi sửa chữa, ngài có vấn đề gì sao?”

Giọng điệu của Lâm Hàm không tốt lắm nhưng Hạ Vân Đình dường như thật sự không nghe ra, tiếp tục nói: “Có vấn đề.”

Lâm Hàm: “... Ngài nói đi.”

“Đây là một cơ giáp hai người.”

“Tôi biết. Nhưng không phải chỉ có ngài một mình lái sao.”

“Cánh tay phải là tôi cắt.”

“Tôi đã tháo hộp dữ liệu, nghe thấy tin nhắn của ngài.”

“Hư hỏng khá nặng.”

“Điểm này xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để sửa chữa lại.”

Khi Lục An Hòa tìm người phục vụ mang đến hai ly champagne thì nghe thấy hai người đang có cuộc đối thoại như thế này.

“Cơ giáp này vô cùng quan trọng.”

“Thượng tướng, chẳng lẽ ngài không tin tưởng viện nghiên cứu của chúng tôi sao?”

“Tôi chỉ lo lắng, hiện giờ sản xuất hàng loạt đều là cơ giáp một người.”

“... Hai người cũng có thể sửa.”

Hạ Vân Đình nhướn mày, đôi mắt xanh biếc nhàn nhạt nhìn cậu.

Lâm Hàm cuối cùng không thể nhịn được nữa, lặp lại một lần câu hỏi vừa rồi: “Thượng tướng, ngài có việc gì sao?”

Biểu cảm của Hạ Vân Đình cuối cùng cũng có chút thay đổi, dường như không hiểu tại sao Lâm Hàm lại hỏi một câu hai lần nhưng vẫn quyết định kiên nhẫn một chút, hạ mình trả lời lại: “Có việc.”

Lâm Hàm: “...”

“Lão đại!” Cái tay cầm khay rượu của Lục An Hòa suýt nữa không giữ được, mắt tối sầm lại, trong lúc cấp bách không kịp anh ta quên luôn việc dùng kính ngữ, buột miệng nói ra mới phản ứng kịp: “... Thượng tướng, rượu.”

Hạ Vân Đình nhận một ly, Lục An Hòa vội vàng đưa ly còn lại cho Lâm Hàm, cố gắng để cậu hiểu rằng lão đại của mình thực sự không giỏi trong việc giao tiếp xã hội: “Lâm tiên sinh, rượu.”

Lục An Hòa bắt đầu vá víu: “Là thế này, Lâm tiên sinh, thượng tướng lần này gọi ngài đến thực sự là vì vấn đề của m2742, chúng tôi đương nhiên không nghi ngờ trình độ chuyên môn của ngài nhưng quả thật có một số chi tiết không thể nói trong hộp dữ liệu…”

Lục An Hòa nói ngắt quãng, dường như đang cân nhắc thông tin nào có thể tiết lộ, thông tin nào không thể: “Quan trọng hơn là việc điều khiển cơ giáp này phụ thuộc nhiều vào tinh thần lực, khi tái cấu trúc hệ thống liên kết, cần phải xác nhận bằng tinh thần lực cấp sss để đảm bảo không có sai sót, vì vậy chúng tôi gọi ngài tới để nhấn mạnh điểm này.” Lục An Hòa nói, lấy từ trong quân phục ra chìa khóa của m2742 và một hộp thử nghiệm: “Chúng tôi cũng đã chuẩn bị cho ngài mẫu tinh thần lực cấp sss, chúng tôi muốn đích thân giao cho ngài.”

Lâm Hàm đại khái cũng hiểu ra.

Có vẻ Hạ Vân Đình thực sự rất coi trọng chiếc cơ giáp không tên này, lại sợ việc sửa chữa xảy ra sai sót, không tiếc trích ra một phần tinh thần lực của mình để kỹ sư cơ giáp sử dụng kiểm tra và sửa chữa… Nếu nói pheromone là một vật tồn tại trong cơ thể, được cất giữ trong tuyến thể, đại diện cho giới tính thứ hai thì tinh thần lực mới là vũ khí thực sự có thể sử dụng linh hoạt.

Cơ giáp cao cấp có hệ thống nhận dạng chặt chẽ, nếu là cơ giáp chuyên dụng thậm chí có thể nhận dạng được tinh thần lực thuộc về chủ nhân của cơ giáp này, phải có đủ hai yếu tố thì mới có thể khởi động.

Mà hiện tại thứ trong tay Lục An Hòa, nói khó nghe một chút, nếu bị người có ý xấu đánh cắp, có được chìa khóa cơ giáp và mẫu tinh thần lực thì có thể trực tiếp thay thế thượng tướng để điều khiển cơ giáp chuyên dụng của anh.

Có vẻ đối phương cũng đã tìm hiểu kỹ lưỡng chuyện bản thân cậu là một omega có thể chất d-, mới yên tâm giao chìa khóa và mẫu tinh thần lực cho mình.

Hóa ra đây mới là lý do cậu được mời, không phải để chúc mừng thượng tướng khải hoàn, mà là để giao việc sửa chữa cơ giáp.

Lâm Hàm không tức giận, cẩn thận một chút cũng không sai.

Thậm chí, việc có thể đưa thứ này cho mình, đã chứng tỏ đối phương tin tưởng mình, nhận thức về chuyện này đã làm giảm đi phần nào sự bất mãn của cậu đối với Hạ Vân Đình, Nét mặt Lâm Hàm hơi dịu lại, cậu nhận lấy thứ trong tay Lục An Hòa: “Tôi biết rồi.”

Lục An Hòa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà mình không đến muộn quá.

Anh ta dường như nhận ra Lâm Hàm cũng không muốn ở lại với Hạ Vân Đình lâu, chủ động nói: “Lâm tiên sinh muốn quay lại chỗ ngồi không? Tiệc mừng sắp bắt đầu rồi.”

“Không.” Lâm Hàm từ chối: “Vì thượng tướng muốn đưa mẫu cho tôi, giờ tôi đã nhận được, không cần nán lại nữa.”

“Được.” Lục An Hòa đáp: “Vậy chúc Lâm tiên sinh đi đường…”

Anh ta còn chưa nói xong, Hạ Vân Đình bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Cậu đi cùng di.”

Lục An Hòa lập tức đổi giọng: “Vậy Lâm tiên sinh đi cùng tôi nhé, tôi đưa ngài về nhà.”

Lâm Hàm có chút ngạc nhiên khi Hạ Vân Đình lại để phó quan của mình đưa cậu về nhưng cũng không từ chối: “Vậy cảm ơn thượng tướng.”

Hạ Vân Đình không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Hàm một cái.

Lâm Hàm vừa định đứng dậy đi cùng Lục An Hòa ra ngoài, vừađến cửa thì cánh cửa bên hông đột nhiên bị đẩy ra, một người phục vụ cầm rượu hốt hoảng bước vào: “Thượng tướng! Tiệc mừng sắp bắt đầu rồi…”

Lâm Hàm theo phản xạ tránh sang một bên nhưng không may, Hạ Vân Đình lại đứng ngay cạnh cửa, người phục vụ đẩy rất mạnh, cánh cửa được chạm khắc bằng gỗ đập mạnh vào vai phải của Hạ Vân Đình.

“Lão đại!” Lục An Hòa kêu lên, đồng thời Lâm Hàm cũng nghe thấy một tiếng kêu đau rất nhỏ, gần như không nghe thấy.

Người phục vụ hoảng sợ không ngờ lại đụng vào thượng tướng, chân mềm nhũn ra, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi ngài! Tôi quá vội muốn đến báo cho ngài! Không ngờ…”

Lục An Hòa dùng vài câu đã đuổi người phục vụ đi, lo lắng nhìn Hạ Vân Đình một cái: “Không sao chứ?”

Lâm Hàm cũng ngẩng đầu nhìn qua, thượng tướng anh tuấn không khác gì so với lúc cậu mới gặp an, vẫn lạnh lùng, vẫn kiêu ngạo, vẫn không biểu lộ cảm xúc.

Nhưng cậu chớp chớp mắt, nhìn thấy một giọt mồ hôi lạnh nhỏ ra từ dưới vành mũ của Hạ Vân Đình.

Hạ Vân Đình lắc đầu, viền môi lạnh lùng, không nói một lời.

Lâm Hàm nhớ lại những tiếng va đập chói tai mà cậu nghe được trong hộp dữ liệu ngày hôm qua.

Dù thượng tướng nói chuyện có chút khó nghe nhưng Lâm Hàm vẫn không thể không để ý đến tình huống khi đó, cậu mở miệng hỏi: “Thượng tướng bị thương rồi à? Có phải do lần truy đuổi tinh tặc này không?”

Lục An Hòa không ngờ chi tiết nhỏ này cũng bị Lâm Hàm nhìn thấy, hơn nữa anh ta cũng biết Lâm Hàm đã nghe bản ghi âm, không muốn giấu diếm: “Đúng vậy, tại tôi lúc đó truy đuổi một đội khác mới để cho đám cường đạo này có cơ hội, may mà kiếm quang của thượng tướng chém nhanh, nếu không thực sự…”

“Vết thương nhỏ thôi.” Hạ Vân Đình ngắt lời.

Lục An Hòa muốn nói lại thôi: “Ngài rõ ràng…”

“Hơn nữa lúc đó là tôi ra lệnh cho cậu đi truy đuổi đội D. Không liên quan đến cậu.” Hạ Vân Đình bổ sung.

Lâm Hàm nhìn thấy Hạ Vân Đình vừa nói, vừa đi sang một bên, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Được được được.” Lục An Hòa đáp lời, sau đó quay lại nói với Lâm Hàm: “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Đợi đã.”

Lục An Hòa không biết còn có lệnh gì nữa: “Sao thế?”

Hạ Vân Đình không trả lời, chỉ đi đến gần hai người một chút.

Lâm Hàm còn tưởng anh muốn giao gì cho Lục An Hòa, vừa định lùi lại một bước để tránh thì thân hình cao lớn ấy lại đứng trước mặt cậu.

Cậu còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy có thứ gì đó phủ lên tay mình.

“Bẩn rồi.” Hạ Vân Đình trầm giọng nói, dùng chiếc khăn tay sạch vừa tìm được đặt lên găng tay của Lâm Hàm.

Lúc này Lâm Hàm mới nhận ra, khi nãy người phục vụ bước vào, rượu trong ly đã vô tình đổ hết lên găng tay cậu.

“Để tôi tự làm…” Lâm Hàm vội vàng nhận lấy khăn tay, tháo một chiếc găng tay định lau, tay của Hạ Vân Đình lại đúng lúc rời đi, chạm vào đầu ngón tay của Lâm Hàm.

[Cậu ấy thơm quá.]

Lâm Hàm: “?”

Cậu đã sai, ngay từ đầu cậu không nên nghi ngờ rằng mình bị ảo giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play