Dưới sự quấy nhiễu của tiếng điện rè rè yếu ớt, thanh âm này lạnh như băng, nghe qua rất không thân thiện.
Lâm Hàm không khỏi sửng sốt nhưng rất nhanh lại lấy lại tinh thần, tiếp tục nghe nội dung đối phương ghi lại.
Dù sao đi nữa, chắc chắn anh đã gặp phải nguy hiểm gì đó.
Cho dù sau khi báo tên xong xung quanh liền truyền đến tiếng cơ giáp bị cắt đứt chói tai, giọng nói của Hạ Vân Đình vẫn không có một tia gợn sóng, trong buồng lái chỉ có một mình Lâm Hàm, từ giọng nói anh, cậu có thể nghe ra khí thế lạnh lẽo đến thấu xương.
Đối phương không lắm lời, dường như cũng không có ý định kể lại tình hình lúc đó đối với người nghe được đoạn văn này, chỉ lời ít ý nhiều mà nói bộ phận quan trọng nhất.
"Đây không phải là một cuộc tấn công bình thường của tinh tặc. Bởi vì chúng không thể tự hủy bằng cách nạp đạn cảm ứng vào mặt sau của chiến giáp được."
“Mục tiêu của bọn họ chỉ có một mình tôi.”
Lúc này Lâm Hàm mới hoàn toàn ngơ ngẩn, hoàn toàn... khác với tưởng tượng của cậu.
Tinh tặc vốn là một đám giặc cùng đường cùng lối, cả ngày chạy tán loạn làm ác, rất nhiều vũ khí trang bị đều lấy được từ việc bắt nạt một số hành tinh nhỏ không có chiến lực. Mặt sau chiến giáp của bọn họ trang bị đạn cảm ứng, như vậy chính diện nhất định không thể thiếu động cơ đẩy mạnh, chỉ có như vậy mới có thể dùng phương thức đồng quy vu tận mà tiếp cận với cơ giáp của Hạ Vân Đình trong thời gian ngắn, thông qua xung kích trong khoảnh khắc ở khoảng cách bằng 0 mà bắn ra đạn nổ để tự bạo, sau đó hủy diệt cùng nhau.
Tại sao bên kia lại làm như vậy?
Tinh tặc mà thôi, bình thường chúng cũng không muốn gặp phải quân đội đế quốc chính quy, càng miễn bàn đến Hạ Vân Đình tự thân xuất mã. Bình thường chắc chắn đều sẽ đổi sang đường khác, có thể né được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Hiện tại trong ghi âm lại nói là, bọn họ muốn lấy việc tập kích kiểu tự sát để nhằm vào Hạ Vân Đình?
Nhưng Lâm Hàm không kịp ngẫm lại, dù sao đó cũng là bom nổ, nếu Hạ Vân Đình hơi không cẩn thận, vậy có lẽ sẽ...
Chẳng qua rất nhanh thôi, cậu đã nhìn thấy cánh tay phải bị cắt đứt gọn gàng kia, trong lòng thoáng chốc đều hiểu rõ.
Mà lời nói của Hạ Vân Đình cũng xác minh suy đoán của cậu.
“Là tôi tự cắt.”
Chắc chắn rồi. Lâm Hàm nghĩ.
Cánh tay cơ giáp bên phải của M2742 bị cắt đi không phải do người khác làm, cũng không thể là do người khác làm. Chính Hạ Vân Đình trong khoảnh khắc bị đạn nổ đến đã tự mình điều khiển kiếm quang của cánh tay trái cắt xuống.
Về phần tại sao Lâm Hàm lại quen thuộc như vậy, hoàn toàn bởi vì bộ hệ thống này cậu đã từng tham dự qua, rõ như lòng bàn tay.
Thông qua hộp số liệu truyền đến ghi âm nghe không có chút cảm xúc phập phồng nào, giống như là đang tự thuật một chuyện nhỏ không hề liên quan đến mình - bình tĩnh, đạm mạc, thậm chí để lộ ra một ít ngạo mạn không dễ phát hiện.
“Tốc độ cũng đủ nhanh, cho nên cuối cùng chỉ bị thương nhẹ.”
Cho dù đối phương nói như vậy, Lâm Hàm cũng có thể tưởng tượng được hung hiểm lúc đó.
Cơ giáp vốn có hệ thống phòng hộ bản thân, nhất là cơ giáp có cấp bậc như thượng tướng điều khiển, ở bộ phận này lại càng làm được hết sức hoàn thiện, nếu như nhận thấy được hư hỏng đến cơ thể, trước hết phải khởi động biện pháp bảo vệ người điều khiển, cắt đứt một bộ phận công năng.
Mà Hạ Vân Đình có thể chỉ dùng tinh thần lực để nắm lại quyền khống chế toàn bộ cơ giáp, không chút do dự dùng kiếm quang cắt cánh tay phải của mình mới có thể ngăn chặn một đợt tự bạo vô cùng hung hiểm này.
Hơn nữa nhìn vết máu ở buồng lái đến xem, hẳn là không thể không bị thương rồi.
Mà vết thương ở chỗ nào, mức độ nghiêm trọng, số máu đã mất... Đối phương vẫn không đề cập tới.
Cậu quá rõ ràng uy lực của loại vũ khí này, có chút sai sót đều có thể làm cho người lái bị trọng thương, thậm chí bị ép xuất ngũ, cực kỳ hung hiểm. Lâm Hàm không nhịn được nhíu chặt mày, có hơi lo lắng muốn nghe xem đối phương còn gặp phải chuyện gì nữa.
Nhưng sau khi nói xong câu nói kia, trong hộp bắt đầu liên tục truyền ra một trận tạp âm khiến người ta kinh hãi, có tiếng cắt, tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếng nổ mạnh từ xa đến gần, cùng với tiếng soạt của thịt khi đột nhiên phải va chạm với vật cứng, cùng một tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của chủ nhân thân thể.
Cậu nhìn vết máu loang lổ còn lưu lại ở trong buồng lái, sinh ra một cảm giác hơi khẩn trương, ngay cả hô hấp cũng căng thẳng lại.
Trong lòng Lâm Hàm vừa vì vị thượng tướng chưa từng gặp mặt này mà sinh ra một chút lo lắng và khẩn trương thì rốt cục sau khi ồn ào qua đi, cậu lại một lần nữa nghe thấy giọng nói kia.
Nhưng khi bên kia mở miệng, lời nói ra lại không hợp lẽ thường lắm.
“Sau khi tôi trở về, cơ giáp sẽ lập tức được đưa đến viện nghiên cứu sửa chữa.”
?
Rõ ràng mấy phút trước người này vừa trải qua một hồi đánh lén đầy hung hiểm, kết quả anh lại cố tình mở chức năng ghi âm chỉ để giao việc sửa chữa cơ giáp?
“Mong kỹ sư cơ giáp tiếp nhận cơ giáp này hãy làm việc cho cẩn thận, cố gắng sửa chữa cơ giáp thật tốt, cần sửa lại hoàn mỹ như bản vẽ đầu cho tôi.”
Giọng nói lạnh lẽo, lại ngạo mạn.
…?
Âm thanh “Tút" vang lên, đoạn ghi âm dừng lại.
Buồng lái đầy mùi dầu và máu đã yên tĩnh trở lại.
Có lẽ là vì giọng điệu của Hạ Vân Đình quá lạnh, hoặc là sự hời hợt không đề cập tới vết thương của anh và quân lệnh hà khắc mà anh đưa ra khiến tư duy rõ ràng của Lâm Hàm như bị biển chỉ đường dẫn đi bảy bảy bốn chín góc quẹo, hiếm khi có hơi bối rối.
Vết thương anh thế nào? Màn hình chỉ huy của buồng lái đã vỡ vụn, anh có khởi động biện pháp khẩn cấp không? Tinh thần lực có bị thương tổn hay không?
Cậu sắp xếp lại suy nghĩ, điều duy nhất có thể xác định là, ít nhất Hạ Vân Đình không nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng qua cậu nghĩ một chút về hiện trạng cánh tay phải bị chặt đứt kia, nếu như là cậu, quả thật có thể sửa xong thật. Thậm chí yêu cầu hà khắc như "cần sửa lại cho giống như bản vẽ ban đầu” của anh cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Lâm Hàm ngẩng đầu, rõ ràng là cơ giáp đôi nhưng vĩnh viễn chỉ có một người lái, một vị trí lái khác phía sau nhìn qua có vẻ hơi cô đơn.
Đế quốc không thịnh hành cơ giáp đôi từ rất lâu rồi.
Trước không nói đến việc chế tạo và thiết kế cơ giáp đôi khó khăn hơn cơ giáp một người rất nhiều, chỉ riêng việc tìm ra hai người lái có tinh thần lực xứng đôi đã quá khó, huống chi còn phải ăn ý tuyệt đối mới có thể khống chế được.
Thêm vào đó, những năm gần đây, nhờ vào những chiến công liên tiếp của Hạ Vân Đình, Đế quốc đã trở thành một thế lực mạnh mẽ và bền vững trong tinh tế, cơ giáp đôi dần dần không còn là nhu cầu thiết yếu trong quân đội nữa, cơ giáp đơn có thể sản xuất hàng loạt đã trở thành xu hướng chủ đạo.
Lâm Hàm vừa chuẩn bị thử xem có thể khởi động được hay không, mới bước hai bước đến bộ khởi động, hộp ghi âm đã yên lặng nhưng chưa tắt hẳn lại phát ra âm thanh.
“Phải rồi.”
Nghe thấy tiếng, Lâm Hàm dừng động tác, tưởng rằng thượng tướng có điều gì muốn nói về tình trạng hư hỏng của cơ giáp.
Trong đoạn ghi âm của Hạ Vân Đình: “Khi kiểm tra cơ giáp, hãy tìm người giỏi nhất ở viện nghiên cứu, không được tìm ai khác.”
Kỹ sư cơ giáp giỏi nhất viện nghiên cứu, Lâm Hàm: “...”
Cảm xúc phức tạp.
Lâm Hàm tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng không có cảm xúc phản cảm quá nhiều. Luôn có người đánh giá cậu quá mê mẩn cơ giáp nhưng cậu thật sự thích và chỉ biết làm việc này.
Cậu xác nhận hộp dữ liệu không có thông tin nào khác rồi ghi lại những dữ liệu mới quan sát được.
Ngoài việc cắt đứt một nửa cánh tay phải, toàn bộ phần lưng của cơ giáp cũng chịu cú va đập nghiêm trọng, theo dấu vết để lại và tình trạng hư hỏng của cơ giáp thì dù đã cơ giáp đã cố gắng tránh né nhưng sóng xung kích mạnh vẫn làm vỡ màn hình và một phần bảng điều khiển, chấn thương của người lái có lẽ cũng từ đây mà ra.
Những hư hỏng nhỏ bên ngoài và dây kết nối đơn giản có thể nhanh chóng sửa xong nhưng phần quan trọng nhất là hệ thống điều khiển trung tâm cốt lõi và phần kết nối tinh thần lực mới là bộ phận cần sửa chữa gấp rút nhất.
Khối lượng công việc rất lớn nhưng Lâm Hàm không thấy phiền.
Từng có người đánh giá về cậu: “Tinh thần lực như thế mà lại là một omega, thật là quá đáng tiếc.”
Trong tinh hệ M, số lượng omega vốn đã hiếm, có thể vào viện nghiên cứu lại càng ít ỏi, còn omega có tinh thần lực cao thì cả đế quốc cũng đếm không được bao nhiêu.
Thông thường, tinh thần lực cấp SSS đa phần đều là alpha cao cấp, có thể sử dụng nó để điều khiển cơ giáp cấp cao nhất, nhưng xác suất cực kỳ hiếm hoi đó đã rơi vào tay một omega như Lâm Hàm.
Ai cũng biết tinh thần lực không tương đương với thể chất.
Thể chất của omega vốn như đóa hoa trong nhà kính, dù tinh thần lực giúp họ đảm nhận được công việc trí óc phức tạp nhưng khi dính đến sức mạnh thể chất thì lại yếu hơn người khác, không thể điều khiển nổi cơ giáp cơ bản nhất.
Lâm Hàm còn tệ hơn thế... Khi vào viện nghiên cứu, xếp hạng thể lực của cậu là D-, thỉnh thoảng còn phải uống dịch dinh dưỡng, phá vỡ mọi ảo tưởng của mọi người về một omega cấp SSS có thể tạo ra kỳ tích về thể lực.
Trong viện nghiên cứu đã sớm chỉ còn mỗi mình cậu, Lâm Hàm nhìn đồng hồ rồi nhìn đống linh kiện vừa tháo ra trước mặt, quyết định không về nhà, ở lại phòng sửa chữa tiếp tục làm việc.
Vì để chứa được cơ giáp khổng lồ, diện tích phòng sửa chữa rất lớn, một người mặc đồng phục trắng liên tục điều khiển thang nâng chạy đi chạy lại, trong không gian rộng lớn chỉ vang vọng âm thanh của cậu và cơ giáp lạnh lẽo.
Đây là lúc cậu thấy bình yên nhất.
Cậu không thích tiếng ồn ào của con người, đặc biệt là tiếng người bị ép buộc truyền vào tai mình…
….
Chuyện đó xảy ra vào khoảng thời gian cậu mới đến viện nghiên cứu.
Không biết từ ngày nào, có lẽ chỉ sau một đêm, Lâm Hàm đột nhiên cảm thấy mọi người xung quanh trở nên ồn ào hơn.
Tai cậu luôn nghe thấy những âm thanh nhỏ nhưng khi quay đầu lại rõ ràng không có ai nói chuyện, Lâm Hàm vừa cảm thấy phiền lòng, vừa cảm thấy những âm thanh đó như lũ kiến cào màng nhĩ của mình, lúc nào cũng nhẹ nhàng đâm chích, khiến người ta khó chịu không yên.
Cho đến khi cậu đang trò chuyện với Thẩm Tu Nam như thường lệ, cậu vô tình chạm vào tay cậu ấy, ngạc nhiên nghe thấy tiếng lòng của cậu ấy.
Ngày đó, Thẩm Tu Nam vẫn cười nói chuyện với cậu, tay cũng chỉ chạm một cái rồi rút lại nhưng bên tai Lâm Hàm lại nghe được giọng điệu quen thuộc của đối phương...
[Tối nay ăn mì thôi.]
Sau đó, Lâm Hàm thử nghiệm với vài đồng nghiệp khác, kết quả đều không ngoại lệ.
Cậu có được cái gọi là “thuật đọc tâm.”
Bất kể là ai, chỉ cần chạm vào tay đối phương, suy nghĩ hiện tại của người đó sẽ tự nhiên xuất hiện bên tai cậu.
May mắn là cơ giáp không như vậy. Chúng luôn im lặng, mang theo sự êm dịu lạnh lùng đặc trưng của kim loại và cơ khí.
Từ ngày đó, cậu bắt đầu đeo găng tay trắng, không cần thiết thì không bao giờ tháo ra, trở thành người “vô cùng sạch sẽ” trong miệng mọi người.
-
Lâm Hàm bận rộn cả đêm, thể lực của cậu thực sự quá kém, lại tập trung tinh thần quá mức, khi hoàn thành kế hoạch sửa chữa sơ bộ thì đã qua rất lâu.
Vừa thả lỏng, cơn mệt mỏi bị tinh thần lực đè nén trước đó mới cuộn trào kéo đến.
Lâm Hàm vốn định về phòng nghiên cứu của mình nghỉ ngơi nhưng quá mệt, cuối cùng cậu nắm chặt găng tay, dựa vào ghế lái trong khoang mà ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cậu bị Thẩm Tu Nam gõ cửa khoang lái đánh thức.
Thẩm Tu Nam đã quen với trạng thái làm việc điên cuồng của cậu, nhìn cậu một cách bất đắc dĩ: “Tối qua không phải đã đưa cậu dịch dinh dưỡng rồi sao, rốt cuộc cậu thức đến mấy giờ?”
Lâm Hàm không trả lời thẳng, đeo găng tay chỉnh lại đồng phục, đối diện với ánh mắt trách móc của Thẩm Tu Nam, cậu hơi có chút áy náy, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đây này.” Thẩm Tu Nam thở dài rồi không giấu nổi vẻ ghen tỵ trong mắt, vẫy vẫy phong thư mạ vàng tinh xảo trong tay: “Thiệp mời tiệc mừng của thượng tướng, cả viện nghiên cứu chỉ mời mỗi cậu.”