Bóng đêm sâu hơn, gió mùa ẩm ướt khiến cây cối xào xạc, không khí ngột ngạt hít thở không thông.
Mùi bia rượu dày đặc lan khắp tầng hai của kiến trúc nhỏ bằng gỗ. Bàn ghế đổ nghiêng ngả, đèn dầu rơi vỡ nát trên đất, vết máu loang lổ khắp nơi.
Bóng ma khổng lồ lướt nhanh qua vách tường, lặng im và quỷ dị.
Có cái gì đó rình mò trong bóng tối...
Có lẽ nó biết có người đang quan sát, chuyên môn dừng lại nhìn về phía những vị trí có thể ẩn nấp trong quán.
Phía sau quầy bar, sáu người nhìn nhau. Lông tơ dựng đứng, tận lực không phát ra tiếng.
Sắc mặt bọn họ thập phần tái nhợt, khom lưng rụt vào chỗ sâu nhất dưới quầy. Giống như đem bản thân giấu hết đi mới làm họ càng thêm an tâm.
Vài tiếng trước, sáu người họ còn đang lùng sục khắp các quán rượu trong khu ổ chuột. Cho đến khi tới đây…
Lúc ấy, Estel cảm thấy một loại cảm giác không hài hòa, khó nắm bắt. Tuy cảnh vật trong quán nhìn qua rất bình thường, nhưng là người có danh sách siêu phàm, cậu biết nhất định có vấn đề.
Trực giác của Luke cũng mách bảo có gì đó không đúng, đại não không ngừng phát ra cảnh báo. Bàn tay anh nắm chặt báng khẩu súng ngắn ổ quay trong túi áo.
Do đó, vừa nghe thấy tiếng thì thầm hỗn loạn không rõ, hai người lập tức quay đầu kéo theo các đội viên khác trốn đi.
Chưa đến một phút sau, vài ba vị khách và nhân viên phục vụ trong quán đều kêu gào thất thanh, sau đó đồng loạt mất tiếng. Khắp nơi yên tĩnh, sự yên tĩnh đến cùng cực, khiến da đầu người ta run rẩy.
Mọi người còn chưa kịp định thần lại, âm thanh đẩy cửa lại lần nữa vang lên.
Thông qua khe hở trên bàn gỗ, bọn họ nhìn thấy có thứ gì di động bên trong quán.
Đó là một sinh vật hình người. Trần truồng, trọc lốc và làn da trắng nhợt.
Tư thế đi đường của nó vô cùng dị dạng. Toàn thân nổi đầy những cục u lớn bằng nửa đầu, tròn tròn, chảy ra nước dịch nhớp nháp.
Nhìn kĩ mới thấy, mỗi cục thịt nhô lên trên cơ thể nó đều có hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng. Mỗi khối là một gương mặt người. Có cả đàn ông và đàn bà. Nhưng đa số là đàn ông. Chúng nó trợn mắt há miệng, không ngừng giãy giụa. Luke thậm chí còn nhìn thấy kha khá gương mặt quen thuộc.
Là các nạn nhân trong danh sách mất tích. Bao gồm vị học giả cần tìm kia và một số thành viên trong đoàn.
Bọn họ đều bị dung nhập vào trong thân thể quái vật, chen chúc trên cùng một cơ thể dị dạng. Chỉ còn lại gương mặt, nhưng biểu cảm lại như lúc còn sống. Chúng nó dữ tợn rên rỉ, mờ mịt thống khổ đắm chìm trong ô nhiễm thác loạn. Có một, hai gương mặt còn có thể đứt quãng nói rành mạch.
: “Buông tha tôi đi! Không! Tôi không muốn chết! Buông tha...”
: “A a a! Đau... Đau quá.....”
: “Thánh thần ơi! Sao người không đến...?”
Từng tiếng thì thầm thê lương thảm thiết truyền đến. Âm thanh sắc nhọn khó chịu, giống như tiếng cào móng tay trên bảng đen.
Vô luận như thế nào, bên ngoài kia chắc chắn là một mối đe dọa nghiêm trọng.
Vô số tiếng gào rống tra tấn tinh thần khiến những người đang trốn đều mạc danh bất an, lo lắng và căng thẳng, lớn dần thành nỗi sợ hãi.
Tất cả vẫn yên lặng. Nhưng chỉ được lúc thôi. Sau đó, một người súc trong góc bồn chồn cử động, vạt áo cọ qua mặt sàn gỗ.
Sột soạt ——
Bóng đen dừng lại.
Tiếng nức nở đột nhiên im bặt.
Quái vật cẩn thận nghiêng nghiêng thân mình, tựa hồ là đang xác nhận tiếng động vừa rồi đến từ đâu.
Ngay sau đó, nó cười.
Mọi gương mặt trên thân đều cười.
Tĩnh mịch dài lâu đến làm người khó có thể hô hấp. Điềm xấu đột ngột dâng lên trong lòng khiến sống lưng Estel lạnh toát.
Luke Glen ra một thân mồ hôi lạnh. Những đội viên khác càng là run lên bần bật.
Ngay sau đó, người nấp ở rìa ngoài cùng trợn trừng mắt, hoảng hốt nhìn đến bên chân quầy bar bắt đầu lan tràn một loại vật chất trắng toát. Thoạt trông mềm mại như da người.
Trong tích tắc, một cái đầu treo ngược vụt nhòm xuống!
Hai bên đối diện một giây. Trên gương mặt tái ngắt kia chậm rãi nứt ra một nụ cười lớn, kéo dài đến tận mang tai.
Sự sợ hãi chiếm lĩnh tâm trí đến mức không thở nổi. Người nọ mất bình tĩnh phát ra tiếng thét chói tai!
Như một dấu hiệu, tất cả nhất tề bổ nhào về trước, lao ra ngoài.
Không khí nổ tung, khai mạc cho buổi biểu diễn tràn ngập khủng hoảng này.
: “A!!!”
Cổ chân của một đội viên bị tóm lấy, còn chưa kịp định thần đã bị lôi tuột về sau, giấu trong màu trắng.
Luke bật chửi thề, quay người rút súng bắn về phía quái vật. Những người khác kích động nổ súng theo. Estel linh hoạt nhấc lên ghế dựa bên cạnh, ném về phía nó. Bọn họ đang cố ép nó buông người ra.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Nhưng mọi đòn tấn công đều vô dụng, lỗ hổng trên cơ thể quái vật không đến một phút lại liền lại như ban đầu.
Nó mở ra cái miệng lớn đen ngòm, ngoạm lấy nửa đầu của người nọ vào trong.
Gần như tức thì, chỗ bị đứt phun ra dịch nhầy đỏ sẫm.
Đội viên bị tóm hình như vẫn còn sống, yếu ớt giãy giụa, tay chân khua loạn xạ. Lại như thế nào cũng không tránh thoát được gông cùm xiềng xích. Chỉ có thể tuyệt vọng bị xả thịt, bị nuốt vào.
Chờ tiếng kêu chát chúa ngừng lại, trong quán chỉ còn lại toàn mùi máu. Trên người quái vật lồi lên thêm một gương mặt mới gần bả vai. Đôi mắt vô hồn quen thuộc, lại làm lý trí của những người khác bị tra tấn sắp hỏng mất.
Đạn bắn loạn xạ làm rung không khí xung quanh. Sinh vật hình người cổ quái đong đưa thân thể, ngoác miệng nhìn về những con mồi khác.
Luke lùi ra sau vài bước, hạ tay cầm súng xuống. Anh khẩn cấp lao tới lôi kéo những người còn lại chạy về phía cầu thang.
Quái vật không buông tha họ. Tất cả miệng trên người nó cứ há ra rồi ngậm lại, khớp xương vặn vẹo nhào tới người cách gần nhất.
Một tiếng kêu đau đớn chói tai vang lên!
Kèm theo âm thanh đó, máu bắn ra, giống như mực đỏ vẩy đầy trên vách tường.
Nghe được tiếng cắn xé lung tung phía sau, nhưng không ai dám dừng lại. Bọn họ đạp lên cầu thang, lao xuống dưới.
Trong khoảnh khắc, Estel chợt cảm giác được gì đó, cậu đột ngột dừng lại. Ngăn chặn những người phía sau chạy lên.
Xoạt!
Một tảng thịt lớn màu trắng từ trên cao nên xuống trước mặt.
Là con quái vật kia, nó trực tiếp nhảy xuống.
Không biết từ khi nào, tay chân của nó đã dài ngoằng ra, chặn luôn hai bên cầu thang, bịt kín luôn cả phía sau.
Tình cảnh của họ bây giờ chẳng khác nào chuột trong rọ. Estel và những người khác đều giơ súng lục lên, liên tục bóp cò hòng làm chậm tốc độ của kẻ địch.
Không hề lòng vòng, Luke nắm lấy cơ hội nhảy bật lên trên tường, vươn tay bám vào khe hở giữa những mảnh gỗ. Tiếp đó dùng sức tung người tóm lấy mép cửa sổ nhỏ trên cao.
Nửa người anh treo lủng lẳng trên cửa sổ, cúi thấp lưng vươn tay về phía đồng đội bên dưới: “Mau nhảy lên!”
Estel không dám dừng lại chút nào, động tác nhanh nhẹn lao tới tóm được bàn tay của Luke. Hai người còn lại cũng làm theo. Nối thành một dây người giữa không trung.
Luke Glen dùng sức kéo người lên, quái vật thấy con mồi sắp chạy mất thì rít gào xông đến.
Răng rắc!
Có lẽ do vừa rồi bị đạn bắn phá quá nhiều, hoặc do kiến trúc khu ổ chuột tương đối tạm bợ, yếu ớt.
Rầm... Vách tường sụp đổ, không kịp trở tay. Tiếng đổ vỡ ầm ầm liên tiếp vang lên.
Mọi thứ nhòa dần, khẩu súng lục ổ quay văng đi mất, nhưng Luke Glen không còn hơi sức để ý đến. Anh trầm giọng hô lên: “Tất cả nắm lấy tay nhau! Trụ vững!”
Khói bụi bốc lên xộc vào miệng mũi, mảnh gỗ trên cao rơi xuống va đập khắp người, cánh tay phát run. Luke vẫn nỗ lực siết chặt tay người bên dưới, mò mẫm chống tay leo lên chỗ an toàn.
Đợi cho bụi mù hơi tan, anh khó khăn gọi tên từng người...
Estel lắp bắp nói, ở đây.
Hai người còn lại thì im lặng.
Đống đổ nát gần đó phát ra tiếng nhai nuốt. Trên mặt đất có vài mảnh tay chân biến dạng cùng thịt nát vẩn đục.
Mặt Luke đỏ lên vì giận dữ.
Tới lúc này, anh không mất thời gian tự hỏi nữa. Lập tức kéo thiếu niên tóc vàng bên cạnh ra khỏi đống đổ nát rồi chạy đi.
Con đường lầy lội mấp mô khiến việc đào thoát càng thêm khó.
Chạy chưa được bao xa, trong lúc hoảng hốt, Estel đã bị sỏi đá và rễ ngầm làm sẩy chân.
Bóng trắng phía sau lưng nhào lên.
Ngay khoảnh khắc này, Luke Glen xoay người đẩy. Estel bị đẩy ra xa, ngã bịch xuống đất một cái thật mạnh.
Máu đỏ phun tung toé.
Estel ngơ ngẩn nhìn cánh tay trái của Luke Glen bị xé xuống.
Tơ máu che kín tròng mắt. Quái vật, bóng tối, máu tươi khiến nhuệ khí người thiếu niên suy giảm.
Estel một chút chần chờ cũng không dám, nỗ lực kéo Luke lảo đảo chạy đi. Mất quá nhiều máu khiến Luke choáng váng, bả vai bị xé rách lộ cả xương, bỏng rát, thứ mùi rỉ sắt trong không khí nồng tới phát bệnh.
Estel vừa chạy vừa cố đè chặt miệng vết thương của người bên cạnh. Cậu ta lẩm bẩm chửi rủa, lòng bàn tay lóe ánh sáng nhạt.
[ Danh sách Tự nhiên - Bậc 1: Bác sĩ ]
Vết thương trên người Luke ngừng chảy máu, cánh tay lại không cách nào mọc trở lại.
Danh sách siêu phàm của Estel có thể trị liệu, nhưng cấp bậc quá thấp. Yêu cầu phải tiếp xúc trực tiếp với vết thương. Chưa kể hao tổn cũng rất nhiều, chỉ vừa chữa lành bả vai bị đứt và giữ mạng cho đồng đội thôi cũng đã háo hết một nửa sức mạnh trong người.
Thiếu niên đổ mồ hôi, phía sau vang lên từng đợt tiếng gầm rú làm thần trí càng thêm rối loạn.
Cảm thấy càng ngày càng suy yếu hơn, Luke mê mang nhìn cảnh vật vặn vẹo trước mặt, yếu ớt nói: “Estel, bỏ tôi lại... Tôi có thể câu giờ.”
Estel mím chặt môi.
: “Estel!”
Giọng điệu và thái độ của Luke từ nài nỉ đến vô cùng nghiêm khắc, ép thiếu niên phải thỏa hiệp.
Estel biết. Chỉ cần nghe lời Luke Glen, cậu nhất định có cơ hội thành công chạy trốn.
Nhưng người này phải làm sao bây giờ?
Nhìn bả vai trái trống không của người bên cạnh, Estel nghiến răng. Một mực giữ chặt Luke, xoay người cõng anh trên vai, khập khiễng chạy về phía những dãy nhà thấp bé.
Tiếng nỉ non tà ác ẩn trong tiếng gió vang lên bên tai. Rậm rạp sợ hãi thoán đầy vỏ đại não.
Trong giây lát, cậu ta cảm giác được cái gì.
Chung quanh giống như nhiều thứ gì…
Tiếng thì thầm nức nở đã to hơn.
Nó đến.
Estel điên cuồng run rẩy. Kết cục họ sắp nghênh đón cũng thực rõ ràng.
Bóng tối vô tận giống như nguyền rủa quấn lên. Bọn họ sẽ bị tóm lấy, bị ăn sạch sẽ, trở thành một gương mặt mới trên người nó.
Estel nhớ, người thuộc danh sách siêu phàm có sức sống dai hơn người bình thường. Chưa kể cậu còn có năng lực trị liệu, hẳn là sẽ bị ăn lâu hơn chút rồi mới chết.
Hoặc có khi trong lúc nó đang tiêu hóa, mình vẫn có thể dùng năng lực còn sót lại giãy dụa một chút. Quan sát xem cấu tạo bên trong thứ ghê tởm kia thế nào.
Ha ha.
Đến tận giờ phút này rồi còn nghĩ vớ vẩn như vậy. Estel đoán, hình như cậu cũng bị ô nhiễm rồi.
Tiếng rên rỉ phả vào gáy. Hai cánh tay dài ngoằng vươn tới trước mặt, nhợt nhạt như da người chết.
Estel nhìn lên, giống như thần kinh mà mỉm cười.
Chậc, Luke Glen. Xem ra cánh tay trái của anh hi sinh phí phạm rồi.
Cậu dùng sức đẩy người trên vai về phía trước, chính mình ngả về sau, bị màu trắng cuốn lấy.
A.
Không biết dạ dày của quái vật trông như nào nhỉ?
Chớp mắt, giống như ảo giác, Estel thấy được một người tóc đen mắt đen.
Nửa người hắn chìm trong bóng ma. Bóng tối cùng ánh sáng ở trên người hắn, ma mị mà thống nhất.
_
Mười lăm phút trước.
Đỗ Tích nhìn nửa cái bánh mì rơi trong nước bùn, lại nhìn thứ xấu xí đằng xa, giật giật khóe miệng.
Ôi mẹ của con ơi!!!
Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi! Ghê quá! Vì cái gì đoạn này không có mosaic?!
Bên kia gò đất, chỗ vốn là quán rượu nhỏ chỉ còn một mảnh tàn tích. Còn có một con quái vật đang giương nanh múa vuốt truy đuổi vài bóng người.
Làn da xám trắng, toàn thân mọc lúc nhúc mặt người đỏ sậm dơ bẩn.
Dựa theo thẩm mĩ xã hội tới xem, thứ đó quả thật xấu xí tới cực điểm. Đã đạt tới một loại ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng.
Là nhà lữ hành, Đỗ Tích biết sớm muộn gì mình cũng bị lôi vào mấy tình tiết hoang đường thế này. Nhưng hắn không thích.
Đỗ Tích rời mắt, hững hờ quay người muốn đi luôn.
Từ nơi nào đó xa xa vọng lên tiếng gầm nhẹ, trong hỗn loạn còn thình lình mang theo một giọng nam quen thuộc.
Ý nghĩ vụt lóe trong đầu, Đỗ Tích chau mày, không kiềm được quay lại.
Hắn ẩn náu trong bóng tối của căn nhà gỗ gần đó. Đợi một lúc rồi mới thật cẩn thận ló đầu ra quan sát tình huống.
Cảnh sát Luke?!
Tay người quen đó trông không ổn lắm. Gục đầu nằm trên vai một thiếu niên tóc vàng, hình thể gầy yếu. Quần áo hai người bê bết máu, toàn thân dày đặc vết thương, hết sức chật vật.
Tuy Đỗ Tích mỗi ngày đều muốn chết, đạo đức có hay không không quan trọng, nhưng hắn vẫn còn có tí lương tâm. Nhìn người quen chết trước mặt, Đỗ Tích không làm được.
Mới gặp vài lần cũng không được!
Đáng chết! Hắn vì sao phải thiện lương như vậy!
Nhìn quanh một vòng, thuận tay bắt lấy một thanh gỗ dài, Đỗ Tích dò dẫm hướng bên kia tới gần.
Khi khoảng cách được kéo gần, hắn phát hiện thiếu niên bên kia rốt cuộc vô lực chống đỡ thân thể, bước chân mỗi lúc một chậm lại. Quái vật cũng đuổi đến sát phía sau.
Đỗ Tích đứng trong bóng tối ở chỗ ngoặt, bình tĩnh chờ đợi.
Gần thêm một chút.
Gần hơn.
Trong một giây đồng hồ, Luke Glen bị ném về phía trước và thiếu niên chết lặng ngã về phía quái vật, Đỗ Tích quyết đoán hành động.
Một tay bắt lấy cảnh sát Luke, một tay dùng gậy gỗ vụt thò ra. Động tác uyển chuyển nhẹ nhàng móc lấy cổ áo thiếu niên kéo người vào chỗ ngoặt.
Thoắt cái, Đỗ Tích mang theo hai người giấu vào trong góc khuất, dùng một mảnh vải căng ra bên ngoài che lấp. Đồng thời giơ tay ra hiệu im lặng.
Tiếng rít gào bên ngoài cao vút lên, dường như vì bị cướp mất con mồi mà tức giận. Âm thanh loạt xoạt lúc xa lúc gần, tiếng đập phá lộn xộn vang lên khắp nơi.
Đỗ Tích nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của Luke, lại đỡ anh ngồi dựa vào tường. Ánh mắt đảo qua, ở trên chỗ cánh tay trái trống không tạm dừng một chút.
Nhìn sang bên cạnh, thiếu niên tóc vàng vẫn đang dại ra. Tóc vàng ướt dầm dề hơi rẽ sang hai bên, để lộ nốt ruồi son đỏ rực giữa trán.
Đỗ Tích nghĩ nghĩ, dịch lại gần. Thấy thiếu niên nhìn sang thì vươn tay gõ nhẹ mu bàn tay như trấn an, động tác nhu hòa.
Thiếu niên run lên một cái, ngẩng đầu lên ngay, đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn.
: "Ừm, lần đầu gặp mặt." Đỗ Tích đè giọng đến rất thấp: “Tên cậu là...?”
Estel đã sớm kiệt sức, đầu gối mềm nhũn lúc nào cũng có thể quỳ rạp xuống. Ô nhiễm vẫn còn, tiếng nỉ non văng vẳng bên tai khiến não bộ đau muốn vỡ ra.
Cậu ta nhìn chằm chằm người đối diện. Cát bụi lọt vào khiến mắt có cảm giác châm chích, làm thiếu niên theo bản năng chảy nước mắt. Nước mắt hòa với máu tươi bắn trên mặt, từng giọt chảy xuống.
Ngước mắt nhìn lên, thiếu niên chậm rãi mấp máy môi.
: “Estel...”
: “Estel Diamonic”
_