Vì thế, Phương Tình vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhà của tôi quả thật lớn nhưng chỉ là, xin lỗi, không có dư phòng cho chị ở.”
Sắc mặt Viên Tâm An cứng đờ, lập tức vả cô một cái rồi nói: “Phương Tình, em đừng đùa chị nữa mà.” Cô ta cũng xem như không có việc gì lại nói: “Nhanh để chồng em mở cốp xe chất hành lý chị vào rồi sau đó chúng ta lên xe vào nhà đi.”
Phương Tình vẫn không động đậy, “Tôi nói rồi, nhà tôi không có chỗ cho chị ở, chị tự ra ngoài tìm chỗ ở đi.” Phương Tình nói xong thì muốn xoay người lên xe, Viên Tâm An vội vã kéo cô lại, cô ta cũng tức giận mà nói với Phương Tình: “Phương Tình, em làm sao vậy, chị chọc giận gì em? Em dựa vào đâu mà đối xử với chị như thế hả?”
Khang Tư Cảnh ngồi trong xe nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh của Phương Tình bên ngoài, vừa thấy Phương Tình sắp gặp rắc rối liền vội vàng mở cửa xe hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”
Nghe thấy giọng nói của Khang Tư Cảnh, Viên Tâm An theo bản năng quay lại nhìn, vừa nhìn thấy Khang Tư Cảnh, cô ta lập tức ngẩn ngơ, “Phương… Phương Tình, đây là chồng em à?” Viên Tâm An như bị kích thích, liên tục lay lay Phương Tình nói: “Chị mặc kệ, dù sao em cũng không thể đối xử với chị như vậy, mau đưa chị vào nhà em đi!”
Giọng điệu ra lệnh lại mang theo sự tức giận, Viên Tâm An bị hai người già nhà họ Viên kia chiều hư, vừa động một chút đã muốn làm mình làm mẩy. Lúc còn đi học, vì chỉ có một người bạn này bên cạnh nên Phương Tình rất nhường nhịn cô ta, nhưng hiện tại thì quên đi, cô không nợ gì cô ta, dựa vào cái gì mà bắt cô phải chiều theo bệnh công chúa của cô ta chứ.
Khang Tư Cảnh thấy Phương Tình bị dùng dằng không thể dứt thì cau mày, sau đó gọi bảo vệ đến, Phương Tình cũng rất khó chịu, đẩy thẳng Viên Tâm An ra, đi đến nói với bảo vệ: “Tôi không biết người này, về sau người này còn đến thì cứ đuổi thẳng đi là được.”
Bảo vệ gật đầu tỏ vẻ sẽ tuyệt đối bảo vệ sự an toàn của khu biệt thự, sẽ không cho người lạ vào quấy rầy đến các chủ hộ nghỉ ngơi, sau đó liền túm lấy tay của Viên Tâm An kéo cô ta ra xa, sức lực của bảo vệ rất lớn, động tác cũng thô lỗ, Viên Tâm An bị ông kéo đi, lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt, chờ đến khi phục hồi tinh thần, cô ta lại giãy giụa réo về phía Phương Tình, “Phương Tình, em dựa vào cái gì mà đối xử với chị như vậy? Phương Tình, em đừng có mà quá đáng, chị dù gì cũng là chị họ của em đó!”
Phương Tình căn bản không thèm quan tâm đến cô ta, lên xe đi thẳng vào khu biệt thự.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play