Đây hẳn là trong một căn phòng của khách sạn bỏ hoang, phòng rất lớn, còn có thể nhìn thấy chiếc giường chưa được dọn, hẳn là đã lâu không có người ở nên vách tường bắt đầu loang lổ, Khang Tư Cảnh và Bạch Húc Nghiêu đứng ở giữa phòng nên cô vừa nhìn đã thấy.
Tuy rằng cách một màn hình nhưng Phương Tình vẫn có thể cảm giác được khoảnh khắc mà Khang Tư Cảnh bước vào phòng kia, không khí xung quanh bỗng dưng lắng đọng mấy phần.
Sau khi Khang Tư Cảnh bước vào phòng thì móc từ trong túi ra một đôi găng tay, vừa thong thả ung dung mang lên, vừa nói với Bạch Húc Nghiêu: “Cậu Bạch thật rất vâng lời, nói cậu đến đây thì cậu liền đến đây, nếu trước kia có thể vâng lời giống như vậy thì tôi đã không cần phí sức làm nhiều chuyện như vậy.”
Bạch Húc Nghiêu cười khổ nói: “Hết cách rồi, không phải ngài Khang đã nói rồi sao, một là ngoan ngoãn đến đây, hai là ở đó chờ tin dữ của mẹ tôi.”
Khang Tư Cảnh khẽ cười một tiếng, “Nhưng cũng thật không ngờ đó, cậu Bạch hóa ra là một người con hiếu thảo.”
Bạch Húc Nghiêu không nói gì, cúi đầu trầm tư trong chốc lát rồi mới nói: “Vậy… Ngài Khang gọi tôi đến đây để làm gì?”
Khang Tư Cảnh vờ nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi đã suy nghĩ cẩn thận một chút, cảm thấy đề nghị lần trước của cậu cũng đúng, đêm đó ở chung cư, tôi nên giết quách cậu đi thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện kế tiếp như vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play