Khang Tư Cảnh ôm cô một lát mới buông ra, buổi tối hai người không làm gì cả mà ôm nhau ngủ, vì Khang Tư Cảnh ôm cô quá chặt nên nửa đêm làm cô tỉnh giấc mấy lần vì khó thở.
Để kịp chuyến bay nên sáng sớm ngày hôm sau, Phương Tình đã thức dậy, Khang Tư Cảnh cũng thức dậy giúp cô xách hành lý lên xe, nhưng anh vẫn lo lắng, hỏi cô, “Có cần anh đưa em đi không?”
“Không cần đâu, cũng không phải là không biết đường.”
Phương Tình lên xe rồi chậm rãi lái đi, Khang Tư Cảnh tiễn cô ra đến tận cổng, sau khi Phương Tình đi rất xa, nhìn vào kính chiếu hậu thì thấy anh Khang vẫn còn đứng ở cổng.
Sương mù dày đặc, vóc dáng cao lớn của anh bị sương mù bao phủ trông mờ mịt dị thường nhưng dù xe đã đi rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy anh. Ánh mắt anh chằm chằm dõi theo hướng cô đi, xung quanh bị sương mù che phủ làm cho cô có cảm giác thế giới thật trống trải lạ lùng, nhưng ở nơi rất xa phía sau, bóng dáng anh vẫn như ẩn như hiện.
Không biết vì sao nhưng Phương Tình thấy mũi cay cay, cũng không phải là sinh ly tử biệt, không hiểu vì sao chia xa lại khó khăn đến vậy, đều là tại Khang Tư Cảnh, cứ đứng mãi ở cổng nhìn theo cô, làm cho người ta có cảm giác anh thật cô đơn lại tội nghiệp, khiến cho cô giống như một đi không trở lại, làm cho cô thấy áy náy ở trong lòng.
Phương Tình đến công ty để tụ tập với các đồng nghiệp khác, sau khi điểm danh xong thì nhân viên mới ở các bộ phận được lãnh đạo đưa ra sân bay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT