"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Tôn Tử Bách nhìn mấy vị anh hùng, lại nhìn về phía nam tử đang ngồi ngăn ngắn đối diện: "Ta chỉ là sau khi ăn xong mò mẫm đi bộ mới quấy rầy đến nhã hứng của các vị anh hùng, chúng ta bây giờ liền đi, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy, không phát hiện."
Hắn đây không phải sợ, mà là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt*.
* Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt.
Mấy người liếc hắn một cái không nói chuyện, đầu tiên là xoay người đối với bạch y công tử khom người hành lễ, sau đó liền bắt đầu thu thập thi thể trên mặt đất.
Ngược lại thiếu niên áo xanh kia không khách khí cười khúc khích ra tiếng.
Đại thúc mặt lạnh bị thương không ít, nhưng sắc mặt lại cdường như không có việc gì, ông ta tùy ý kéo xuống đồ che mặt của hắc y cột trên cánh tay chảy máu nhiều của mình, thiếu niên áo xanh thì là từ trong ngực móc ra một cái bình sứ nhỏ ném qua không hỏi gì, ông ta lấy ra hai viên thuốc liền thô kệch ném vào trong miệng, khô khan nhai hai cái liền nuốt xuống.
Tầm mắt người nọ rốt cục rơi xuống trên người Tôn Tử Bách, vẫn không sóng không gợn nhưng ánh nhìn bắn tới như cái chớp mắt kia tựa hồ như lưỡi dao sắc bén, nhìn lại lại phảng phất chỉ là ảo giác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play