Mặc dù vị này bỏ lỡ tin tức không tìm đến, nhưng con đường của Tiêu Diệc Diễm đã định trước không giống với ban đầu nữa rồi.
Suy nghĩ của Tôn Tử Bách bay lên cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trên mặt lại không lộ ra chút nào, thậm chí công khai nhìn chằm chằm người đối diện.
Bạch Tử Ngọc cũng bất động thanh sắc quan sát phản ứng của người đối diện.
Giống như lời đồn đãi, vô lễ, cuồng vọng, không có não, còn có chút lỗ mãng, nhưng thật ra ngoài ý muốn là hắn vẫn giữ được bình tĩnh, khi chính cậu không đề cập tới thì hắn cũng giả ngu không nói.
Bạch Tử Ngọc trong lòng hơi có chút không vui, hơn nữa không biết vì sao cậu có loại trực giác kỳ quái, ngay khi chính mình vào cửa người này giương mắt nhìn tới, cặp mắt lỗ mãng lại làm cho người ta chán ghét kia, tựa hồ lóe lên rồi biến mất cái gì đó nhưng cho dù cậu hắn nhìn lại rồi nhưng cũng không nhìn ra được đó là cái gì.
Là ảo giác sao?
Cảm giác quái dị chợt lóe rồi biến mất kia lại làm cho Bạch Tử Ngọc có chút để ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT