Triệu Kỳ là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Triệu thị, khách sạn Âu Hoàng chính là sản nghiệp của tập đoàn Triệu thị, cô ta có quan hệ rất tốt với Triệu Kỳ, việc nhỏ như vậy, Triệu Kỳ cũng nhanh chóng đồng ý luôn với cô ta.

Quan Tường nói: "Các người vẫn nên đi nhanh lên thì hơn, đến lúc đó mà bị bảo vệ đuổi ra thì trông khó coi lắm đấy."

Vẻ mặt của đạo diễn và nhà sản xuất đều rất không tốt, các nhân viên làm việc cũng cực kỳ tức giận, nhưng đây là là địa bàn của người ta, họ không muốn đi cũng phải đi, chẳng lẽ còn chờ người ta đến đuổi đi à?

Nhà sản xuất khoát tay, ra hiệu cho nhân viên công tác bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

"Chờ một chút." Thẩm Minh Dữu đứng ở một bên cạnh xem hết màn kịch lúc này mới đi đến nói với Quan Tường: "Cô là bạn của Triệu Kỳ?"

Quan Tường liếc mắt một cái thì nhận ra luôn Thẩm Minh Dữu, biết cô chắc chắn là nữ diễn viên số hai đóng thay cô ta.

"Cô biết Triệu Kỳ?"

Thẩm Minh Dữu nói: "Cô chuyển lời đến Triệu Kỳ, bảo cô ta đừng có vươn tay dài quá, khách sạn Âu Hoàng còn chưa tới phiên cô ta nhúng tay vào đâu."

"Cô có ý gì? Khách sạn Âu Hoàng là sản nghiệp của tập đoàn Triệu thị, Triệu Kỳ là con gái chủ tịch Triệu, cô ấy không thể nhúng tay vào chẳng lẽ cô có thể nhúng tay vào à?" Quan Tường biết Thẩm Minh Dữu ở trên mạng được người ta gọi là phu nhân hào môn, hôm qua còn lấy được một phát ngôn của thương hiệu H khu vực Châu Á, mặc dù không biết cô gả cho nhà hào môn nào, nhưng so sánh với gia đình hào môn như Triệu gia, có lẽ cũng không đủ tư cách.

Cho dù là Quan Tường cô ta, ở trước mặt Triệu Kỳ con gái của Triệu gia cũng phải thấp hơn một hai cái đầu.

Lúc Quan Tường còn đang tiếp tục định chất vấn thì đột nhiên ở ngoài cửa có mấy người vội vàng đi đến, trong đó một người là quản lý cấp cao của khách sạn Âu Hoàng, người nhân viên khách sạn vốn đang định đuổi đoàn làm phim đi khi nhìn thấy ông ta đến thì lập tức chào hỏi, gọi một tiếng: "Giám đốc."

Vị giám đốc kia đi đến trước mặt đạo diễn xin lỗi nói: "Thật ngại quá, là sơ suất của khách sạn chúng tôi, đã ký hợp đồng rồi, thì cứ dựa theo hợp đồng mà làm việc, nếu như thời gian không đủ, đoàn làm phim muốn thuê thêm mấy ngày cũng không sao hết."

Đạo diễn/nhà sản xuất: "..."

Không chỉ có như thế, sau khi vị giám đốc kia rời đi, khách sạn còn đẩy thêm mấy xe thức ăn vào, nói đây là món quà nhỏ khách sạn mà dùng để biểu đạt áy náy với họ.

Sau khi đám người rời đi hết, đạo diễn và nhà sản xuất cùng lúc nhìn Thẩm Minh Dữu, lặng lẽ hỏi: "Minh Dữu à, cô có quan hệ gì với tập đoàn Triệu thị vậy?"

Sau khi Quan Tường rời khỏi, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ nghe điện thoại bên kia liền hỏi: "Cậu gặp được Thẩm Minh Dữu?"

"Đúng thế, cậu biết cô ta à?" Quan Tường thực sự rất tò mò, Thẩm Minh Dữu tại sao lại dám nói lộ liễu như vậy chứ, giống như hoàn toàn không để Triệu Kỳ vào mắt, cô ta cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Triệu Kỳ, Thẩm Minh Dữu nói mình chuyển lời đến cậu, bảo cậu đừng vươn tay dài quá, còn nói khách sạn Âu Hoàng không tới phiên cậu nhúng tay vào, cô ta có ý gì thế, rốt cuộc Thẩm Minh Dữu là ai?"

Triệu Kỳ ở đầu dây điện thoại bên kia nghe thấy vậy, tay trái nắm chặt lại, cho dù bàn tay có bị móng tay ghim đến đau đớn vẫn không chịu thả tay ra, cô ta điều chỉnh cho giọng mình nghe nhẹ như gió: "Cô ta là đứa con gái khác của ba mình."

Triệu Kỳ kinh ngạc hỏi: "Con gái khác? Ba của cậu không phải chỉ có hai đứa con là cậu và anh trai Triệu Diễm thôi hả?"

Triệu Kỳ nói: "Ba mình đúng là chỉ có hai đứa con."

"Ý của cậu là Thẩm Minh Dữu không phải con ruột của ba cậu? Đúng rồi, Thẩm Minh Dữu họ Thẩm, các cậu đều họ Triệu, cô ta chắc chắn không phải con ruột của ba cậu!"

"Thân phận của Thẩm Minh Dữu ở nhà mình có hơi phức tạp, cậu đừng kể chuyện này với người khác, dù sao cô ta cũng coi như là con gái của ba mình, nhưng cô ta không thân với người Triệu gia mình, cô ta cũng có quan hệ không tốt với mình, ba và anh mình nữa." 

Quan Tường tự nhận là bản thân có thể hiểu được chân tướng sự việc bèn nói: "Mình biết rồi, cậu còn không tin mình à, mình chắc chắn sẽ giữ bí mật, không nói lung tung đâu."

"Có thể là Thẩm Minh Dữu đã tìm ba mình, cho nên mới có thể để cho đoàn làm phim tiếp tục thuê khách sạn để sử dụng." Triệu Kỳ nói: "Cô ta và mình tốt xấu gì cũng là chị em, chuyện lần này xem như nể mặt cô ta, chúng ta coi như xong, khách sạn kia đoàn làm phim muốn thuê thì để họ tiếp tục thuê đi."

Triệu Kỳ lại nhắc nhở thêm một câu: "Sau này cậu đụng phải Thẩm Minh Dữu thì nhớ cách xa vào, đừng đối đầu với cô ta."

Quan Tường khó hiểu hỏi lại: "Tại sao vậy? Không phải cậu nói cô ta không phải con gái ruột ba cậu à? A, mình biết rồi, chẳng lẽ cô ta cưới được một người chồng tốt, trên mạng cũng có nói cô ta là phu nhân hào môn mà? Có đúng như thế không?"

Triệu Kỳ giễu cợt cười nói: "Chuyện trên mạng mà cũng tin được à? Thẩm Minh Dữu căn bản không có tình cảm gì với chồng của cô ta, họ chẳng qua chỉ là hôn nhân thương mại mà thôi, hai người kết hôn không bao lâu thì đã ra ở riêng rồi, ly hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn."

"Thì ra là thế, nói cách khác, Thẩm Minh Dữu không chỉ không được nhà mẹ đẻ chào đón, mà ngay cả nhà chồng cũng không thích, quan hệ với chồng còn không được tốt, có đúng hay không?"

"Có thể nói là như vậy."

Triệu Kỳ nói chuyện xong thì cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong mắt lộ vẻ ảm đạm buồn bã.

Cô ta nghĩ, tại sao Thẩm Minh Dữu lại về nước? Nếu cô ta cứ ở nước ngoài vĩnh viễn không trở lại thì tốt rồi.

**

Mười giờ tối, Giang Trầm đến khách sạn u Hoàng đón Thẩm Minh Dữu tan làm.

Ở bên ngoài khách sạn u Hoàng, lúc này ánh đèn sáng trưng, Thẩm Minh Dữu còn đang quay phim, anh nhìn nhân viên công tác đoàn làm phim đang bận rộn đi đi lại lại, tiếng bước chân của anh từ từ giảm nhẹ.

Giang Trầm không muốn quấy rầy họ, anh giấu mình đằng sau một cái cây lớn khuất bóng trước khách sạn, nhìn Thẩm Minh Dữu dưới ánh đèn.

Đạo diễn chắc là đang thảo luận kịch bản với cô, Thẩm Minh Dữu không biết nghe hiểu được cái gì, trên mặt cô nở nụ cười tràn ngập tự tin toát lên vẻ xinh đẹp, trong khoảng thời gian kết hôn năm năm, Giang Trầm chưa bao giờ từng thấy nụ cười như thế.

Mỗi lần về nhà, Thẩm Minh Dữu kiểu gì cũng sẽ nở một nụ cười yếu ớt, dịu dàng, ấm áp như gió xuân, Giang Trầm rất thích nụ cười như thế.

Nhưng nhìn thấy Thẩm Minh Dữu của đêm nay không giống, Giang Trầm mới phát hiện, có lẽ anh chưa từng thực sự hiểu rõ Thẩm Minh Dữu.

Anh vẫn tưởng là cuộc hôn nhân của họ rất hạnh phúc, nhưng có lẽ, chỉ có anh cảm thấy hạnh phúc mà thôi.

Trong lúc Giang Trầm đang yên lặng suy nghĩ, anh đột nhiên nhận được tin nhắn của Triệu Diễm.

Triệu Diễm: [Cậu muốn ly hôn với Dữu Dữu?]

Mặt mày Giang Trầm tối sầm lại, không kiên nhẫn trả lời: [Không.]

Triệu Diễm: [Dữu Dữu đã đến gặp luật sư Phùng, người được mẹ tôi coi trọng nhất khi bà còn sống, ngay cả hợp đồng ly hôn cũng đã làm xong rồi, còn nói là không?]

Vẻ mặt của Giang Trầm lúc này đã u ám tới mức không thể u ám hơn, hợp đồng ly hôn đã viết xong rồi? Có vẻ lần này cô định ly hôn với anh thật.

Triệu Diễm: [Hình như là Dữu Dữu muốn ly hôn với cậu?]

Triệu Diễm: [Có phải cậu làm chuyện gì có lỗi với Dữu Dữu không?]

Triệu Diễm: [Nếu cậu dám bắt nạt Dữu Dữu thì tôi chắc chắn sẽ khiến cho cậu không được sống tốt!]

Giang Trầm không thèm để ý ông anh rể này nữa, anh không nhìn điện thoại nữa mà ngẩng đầu chăm chú nhìn Thẩm Minh Dữu.

Ly hôn?

Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Thẩm Minh Dữu, anh đã cảm thấy, Thẩm Minh Dữu chắc chắn là vợ của anh rồi.

Cuộc hôn nhân này, anh không thể nào ly hôn được.

Sau khi Thẩm Minh Dữu quay xong, cô chào hỏi với nhân viên công tác một lát rồi đi đến trước mặt Giang Trầm.

Cô đã sớm phát hiện, sau khi Giang Trầm tới vẫn luôn đứng ở trong góc này không nhúc nhích.

Thẩm Minh Dữu hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy?"

Giang Trầm đáp lại: "Anh đang suy nghĩ."

Không biết tại sao, thường ngày giọng nói của anh lúc nào cũng lạnh lùng nhưng lúc này cô nghe vào tai lại cảm thấy rất khác, Thẩm Minh Dữu hoảng hốt nghe thấy một chút đáng thương trong giọng nói của anh.

Thẩm Minh Dữu hỏi anh: "Anh đang suy nghĩ gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play