Thẩm Minh Dữu từ dưới đất bò dậy, thấy Lâm Tư Manh nói xin lỗi cô, cô bèn cười hỏi: "Tôi vừa diễn có tốt không? Dọa cô rồi à?"

Lâm Tư Manh còn đang muốn nói xin lỗi nhưng khi nhìn thấy nụ cười chân thành trên mặt Thẩm Minh Dữu, trái tim đang treo lơ lửng của cô ấy hơi thả lỏng, Thẩm Minh Dữu có vẻ không giống với ngôi sao trước đây cô ấy đã gặp, mặc dù cô ấy chỉ từng tiếp xúc với một ngôi sao là Quan Tường.

"Cô diễn rất tốt." Lâm Tư Manh nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi thật sự đã đụng cô ngã rồi chứ, dáng vẻ của cô trông rất đau."

Thẩm Minh Dữu nói: "Lúc tôi ngã xuống có dùng chút kỹ xảo, sẽ không đau đâu, chờ tý nữa tôi chỉ cho cô kỹ xảo nhỏ này, chắc chắn sẽ không bị thương, sau này cô mà quay phim, nói không chừng có thể dùng tới đấy."

"Tốt tốt, tất cả mọi người chuẩn bị một chút, cảnh này quay thêm một lần nữa là qua rồi." Trong mắt đạo diễn tràn đầy hưng phấn, ông ta nghĩ rốt cuộc Thẩm Minh Dữu vừa phát huy kỹ thuật diễn xuất chỉ là gặp may mắn, hay là cô thật sự đột nhiên biết diễn: "Tư Manh tẹo nữa đừng sợ, cứ dùng thêm sức đụng vào, không có chuyện gì đâu, chúng ta tranh thủ một lần qua cho xong đi."

Cảnh quay một lần nữa được quay lại, lần này, Lâm Tư Manh phát huy sức lực rất khá, chí ít khi nhìn vào trong màn hình thì có thể thấy cô ấy đã dùng lực, mà lúc này, động tác Thẩm Minh Dữu ngã xuống đất, biểu cảm được thể hiện vừa đúng, tiếp theo còn dùng giọng điệu lạnh lùng nói lời kịch: "Cô không có mắt à?"

Hoàn mỹ.

"Qua!" Đạo diễn đứng lên hô lớn một tiếng.

Các nhân viên công tác đã chuẩn bị xong cảnh phải NG mấy chục lần: Cảng quay này cứ thế qua luôn rồi à?!

Cho nên, ai vừa mới tung tin đồn trong trường quay nói kỹ thuật diễn của Thẩm Minh Dữu không tốt vậy? Kỹ thuật diễn này mà còn chưa tốt, vậy như nào mới được tính là tốt đây?!

Quay xong một cảnh, ngay sau đó là những cảnh quay khác, biểu hiện của Thẩm Minh Dữu càng ngày càng tốt, Lâm Tư Manh cũng cố gắng bắt nhịp với Thẩm Minh Dữu, sau đó cảnh mà hai người diễn đều một hai lần là có thể qua, đạo diễn càng quay càng hưng phấn, nói mình nhặt được báu vật rồi!

Cuối cùng đã tới lúc nghỉ ngơi, Cảnh Phong nhanh chóng chạy ra rồi đưa nước cho Thẩm Minh Dữu, anh ấy cầm cái một cái ghế xếp đến, ngồi xổm bên cạnh hỏi: "Hôm nay em có chuyện gì vậy? Em là Thẩm Minh Dữu đúng không? Có phải em đã bị người nào đó trùng sinh, xuyên vào người đúng không?"

Thẩm Minh Dữu: "...?"

"Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đó." Thẩm Minh Dữu uống một hớp nước: "Mặc dù em có ra khỏi giới năm năm, nhưng em vẫn luôn nghiên cứu kỹ năng diễn xuất, đọc sách chuyên ngành, nghiên cứu phim, tìm giáo viên về dạy… Chưa bao giờ dừng học."

"Nhưng trước đây em tốt nghiệp học viện điện ảnh, em học được nhiều như vậy, sau khi ra trường cũng đâu có biết diễn?"

"Ai mà biết được." Thẩm Minh Dữu nói: "Có lẽ đột nhiên được thông suốt thì sao."

Năm năm này, Thẩm Minh Dữu đúng là chưa bao giờ ngừng học tập, nhưng cô biết, bây giờ cô có thể diễn được, không phải bởi vì cô học tập, mà là bởi vì cô đã thức tỉnh.

Thẩm Minh Dữu trong sách sau kỳ đầu tiên của《Mẹ Là Siêu Nhân》thì bị toàn bộ cư dân mạng mắng chửi đuổi khỏi chương trình, cuối cùng cứ thế biến mất.

Mà bây giờ, cô không chỉ không rời khỏi chương trình mà cô còn có rất nhiều người hâm mộ trên mạng, danh tiếng không ngừng được nâng cao, sau khi thay đổi kết cục trong sách, quy tắc trong sách đã không chèn ép được cô nữa rồi, lúc trước trong lúc Thẩm Minh Dữu đang quay phim cô đã mơ hồ có suy đoán, và sự thật chứng minh, bây giờ cô có thể đóng phim được rồi.

"Ôi trời, chắc là thật sự được thông suốt rồi." Cảnh Phong cười đến nỗi không nhìn thấy răng đâu: "Anh đi gọi điện thoại cho Vu Trân, để cô ấy chọn cho em mấy bộ kịch bản tốt, sau này chúng ta diễn thêm vài bộ phim nữa, kỹ thuật diễn như vậy, không diễn đúng là quá lãng phí."

Nhìn bóng lưng rời đi của Cảnh Phong, khóe miệng của Thẩm Minh Dữu dần nở một nụ cười nhẹ.

Sau khi hết thời gian nghỉ ngơi, đoàn làm phim mang tất cả thiết bị quay phim từ cổng lớn khách sạn chuyển đến gian phòng xa hoa ở tầng cao nhất để tiếp tục quay phim.

Sau khi nhân viên công tác đi vào căn phòng siêu sang trọng, hai mắt lập tức sáng lên.

"Woa, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng xa hoa nhất khách sạn Âu Hoàng đấy, thật đúng là cao cấp quá mà."

"Nghe nói ở một đêm tại căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất này phải tốn đến sáu chữ số trở lên, chậc chậc chậc thực sự quá xa xỉ."

"Đắt vậy á! Thế thì có cho tôi cũng không ở."

"Muốn ở cũng không ở được đâu, nhưng mà nghe nói, bây giờ Quan Tường có khả năng đang ở phòng bên cạnh phòng chúng ta quay chụp, hai ngày trước nghe nhân viên công tác nói, bởi vì muốn quay phim ở Âu Hoàng, Quan Tường đã dứt khoát thuê một phòng trong khách sạn, bây giờ cô ta hủy hợp đồng không quay nữa, không biết có trả phòng không?"

"Có lẽ là trả phòng rồi, đã hủy hợp đồng không quay nữa rồi, cô ta còn ở khách sạn làm gì." 

"Được rồi, đừng nói chuyện nữa, chúng ta tranh thủ thời gian nào." Đạo diễn rất hài lòng với căn phòng này, không uổng công họ bỏ ra cái giá trên trời để thuê, nhưng trong lòng ông ta cũng đang rỉ máu, mặc dù quay phim thần tượng rất thoải mái, nhưng ông ta là một đạo diễn nhỏ, trước đây chưa từng quay bộ thần tượng nào mà phải bỏ ra nhiều tiền như này!

Nếu không phải lúc đầu Quan Tường ghét bỏ hoàn cảnh quay phim ở khách sạn quá kém, nhà sản xuất vì muốn trấn an Quan Tường, cho nên mới đi cầu xin mấy ông lớn phía sau, dùng nát cả miệng lưỡi mới vất vả kéo được một khoản đầu tư, nếu không phải nơi này đốt kinh phí thì ông ta tuyệt đối sẽ không thuê.

Ở chỗ này mỗi phút mỗi giây đều là đang đốt tiền, đạo diễn đương nhiên phải tranh thủ thời gian.

Sau khi lắp đặt thiết bị xong, nhân viên công tác chuẩn bị sẵn sàng, lúc chuẩn bị bắt đầu, ngoài cửa đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.

Là người quen cũ của đoàn làm phim.

"Đạo diễn, hôm nay đã tìm được nữ diễn viên số hai chưa?" Quan Tường đi đến, nhìn đạo diễn rồi cười nói: "Cũng không biết ai là người tiếp nhận vai số hai vậy?"

"Là ai cũng không liên quan tới cô, đã hủy hợp đồng rồi, mạnh ai người nấy lo, cô không cần thiết đi đến cửa tìm cảm giác tồn tại đâu." Đôi mắt đạo diễn đang nhìn máy quay, cho nên chẳng thèm liếc Quan Tường lấy một cái, cứ thế ra lệnh đuổi khách: "Đoàn làm phim chúng tôi muốn tiến hành quay phim, mời người không liên quan mau chóng rời đi."

Quan Tường buồn cười nói: "Người không liên quan? Rất nhanh các người mới chính là người không liên quan."

Quan Tường vừa nói xong, ngay sau đó có người mặc đồng phục khách sạn Âu Hoàng đi ra từ đằng sau cô ta, anh ta bước tới, đi thẳng đến chỗ đạo diễn và nhà sản xuất nói: "Đạo diễn Thạch, thật ngại quá, sở dĩ khách sạn Âu Hoàng chúng tôi đồng ý cho quý đoàn thuê để làm phim là bởi vì tiểu thư Quan Tường là bạn tốt của thiên kim chủ tịch chúng tôi, bây giờ tiểu thư Quan Tường đã hủy hợp đồng với quý đoàn làm phim, như vậy hợp đồng chúng ta ký trước đây, không thể tiếp tục được nữa rồi."

Người ra lệnh đuổi khách giờ biến thành Quan Tường: "Bây giờ mời người không liên quan lập tức rời khỏi khách sạn của chúng tôi, chậm thêm lát nữa chúng tôi sẽ mời bảo vệ."

"Chờ một chút, các người đây là làm trái với hợp đồng, hợp đồng giấy trắng mực đen đã ký xong rồi, các người nói không cho thuê thì không cho thuê nữa à?"

Thạch Nham rất tức giận, ban đầu là Quan Tường đòi muốn tới đây quay phim, vì thế, lúc hủy thuê tại khách sạn nhỏ, còn phải thanh toán một khoản không nhỏ phí bồi thường vi phạm hợp đồng.

Bây giờ đi tìm một khách sạn hợp tác khác, không phải là chuyện dễ dàng gì, huống hồ Thạch Nham và nhà sản xuất rất hài lòng với khách sạn Âu Hoàng, kịch bản mà họ quay là bộ tổng giám đống, trong kịch bản tổng giám đốc phải làm việc trong một khách sạn rất cao cấp và xa hoa, như vậy mới càng có thể thể hiện được khả năng tài giỏi về tiền bạc của tổng giám đốc, so ra thì khách sạn Âu Hoàng thích hợp hơn rất nhiều với khách sạn nhỏ.

Việc thuê khách sạn này mặc dù là do Quan Tường giới thiệu, nhưng đây cũng là một khoản đầu tư nhà sản xuất cắn răng mới kéo được, bỏ ra cái giá trên trời để thuê khách sạn, tốt xấu gì thì hợp đồng giấy trắng mực đen cũng đã ký kết rõ ràng, số tiền nên trả một đồng cũng không thiếu, bây giờ nói không cho thuê là liền không cho thuê nữa, ông ta không tức giận được chắc?

Nhà sản xuất có vẻ lý trí hơn, ông ấy bèn nói khéo: "Chúng tôi chỉ còn có năm sáu ngày nữa là có thể quay xong rồi, bây giờ đi tìm khách sạn khác, thời gian sẽ không kịp, khách sạn các cậu có thể sắp xếp một chút hay không? Tôi đảm bảo năm ngày, không, chỉ cần bốn ngày thôi, chúng tôi quay xong sẽ rời đi luôn, tiền thuê hai ngày còn lại, chúng tôi cũng không cần trả, ngài thấy như vậy có được không?"

Lúc trước ký hợp đồng, bởi vì cân nhắc đến việc có Quan Tường, cho nên khi ký hợp đồng cũng không có viết đề ra mục phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nói cách khác, cho dù khách sạn đơn phương làm trái với hợp đồng thì họ sẽ không cần phải thanh toán bất kỳ phí bồi thường vi phạm hợp đồng nào hết.

Mặc dù biết Quan Tường không lương thiện gì, nhưng nhà sản xuất chỉ có thể thử cầu xin.

Thế nhưng Quan Tường bên kia không cần tiền.

Lúc đầu Quan Tường không định làm đến mức tuyệt tình như thế, ban đầu cô ta nghĩ nếu như đạo diễn đến nói xin lỗi, vậy thì cô ta cũng sẽ tạo một lối đi nhẹ nhàng cho cả hai, nói không chừng cô ta còn có thể quay lại tiếp tục quay phim, nhưng qua ngày hôm sau đoàn làm phim đã nhanh chóng tìm được một nữ diễn viên số hai khác thay thế cô ta, thế là Quan Tường cũng lười cho họ mặt mũi nữa, gia cảnh của cô ta khá tốt, từ nhỏ đều được người ta nâng trong lòng bàn tay, cho tới bây giờ chưa từng phải chịu oan ức lần nào, cho nên sau khi cô ta chào hỏi với người bạn là Triệu Kỳ thì lập tức đến đoàn làm phim gây phiền phức.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play