Chỉ có thứ tử của Bạch di nương ở tam phòng chỉ cưới một người tức phụ, không muốn nạp thiếp, bởi vì cưới thê tử muộn, nên cũng có hai nhi tử một nhi nữ, đều chưa đến tuổi thành thân.
Hình như chính là hai thiếu niên này, chính là hai nhi tử của tam phòng, tôn tử của Bạch di nương.
Bởi vì trên đường lưu đày, lần tranh chấp tránh mưa ở tảng đá lớn đó, Văn Uẩn Linh luôn muốn dẫn người tới đánh nhau với nàng, hai thiếu niên này không có ở đó, đứng ở xa nhìn Văn Uẩn Linh bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, cho nên Hứa Thấm Ngọc cũng có chút ấn tượng với bọn họ.
Bởi vì người Văn gia quá đông, Hứa Thấm Ngọc cũng chỉ biết từ ký ức của thân xác này, nàng không phân biệt được người, ấn tượng sâu sắc nhất chính là Văn Uẩn Linh, vẫn là vì Văn Uẩn Linh trên đường lưu đày luôn gây chuyện, đặc biệt khiến người ta chán ghét.
Hứa Thấm Ngọc cũng không hiểu nàng ta nghĩ thế nào, cả nhà họ đều gặp nạn, sao còn thích gây thị phi, thật sự là não có vấn đề.
Thấy Văn Uẩn Linh tự mình đi tới, tuy trên miệng là chào hỏi nhưng ngữ khí lại có chút đắc ý.
Hứa Thấm Ngọc không nể mặt nàng ta chút nào, nhếch môi cười lạnh: "Chó tốt không chắn đường."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play