Nói đến đây, Văn thị dừng lại một chút: "Cho nên có vài lời hôm nay nói ra cũng tốt, Ngọc nương đến nhà chúng ta, không chỉ là ân nhân, nếu không có Ngọc nương, chúng ta bây giờ sống thế nào còn chưa biết nhưng chắc chắn phải nếm trải mọi cay đắng." Trong lòng bà ấy rất rõ ràng, nếu không phải Ngọc nương dùng tài nấu nướng của nàng, từ khi đến biên quan đã dùng tài nấu nướng nuôi sống bọn họ, nếu không thì cả nhà bọn họ không có chủ kiến, Huyền ca nhi lúc đó còn trúng độc, cho dù trên người có vài chục lượng bạc, ngồi ăn núi lở cũng là chuyện sớm muộn.
Từ đầu đến cuối đều dựa vào Ngọc nương, thậm chí bây giờ cũng dựa vào Ngọc nương.
Cho nên trong mắt Văn thị, Ngọc nương không chỉ được coi như nhi nữ, mà còn là ân nhân của cả nhà họ.
Bùi Nguy Huyền đã đoán trước được những lời tiếp theo của mẫu thân, như tượng băng, không nhúc nhích.
Văn thị tiếp tục nói: "Ngọc nương không phải là thê tử của Huyền ca nhi, lúc đầu ngay cả thiếp ước cũng không trao đổi, cũng không bái thiên địa, không phải phu thê, Ngọc nương trong mắt tất cả mọi người chúng ta, càng giống người thân, cho nên ta nghĩ, Ngọc nương cũng đã mười bảy tuổi, đến tuổi bàn chuyện cưới gả, đã không trao đổi thiếp ước, không bái thiên địa, Ngọc nương chính là một cô nương, để Huyền ca nhi viết rõ ràng, cả hai đều ấn dấu tay, sau này cũng có thể tìm cho Ngọc nương một lang quân như ý, Ngọc nương lớn rồi, dù sao cũng phải gả đi."
Ninh tỷ nhi do dự một chút, trong lòng nàng ấy, mặc dù vẫn luôn gọi tứ tẩu tứ tẩu nhưng Ngọc nương đúng là giống tỷ tỷ hơn, chứ không phải tứ tẩu, cũng đúng là không nghĩ đến chuyện để Ngọc nương cùng tứ ca thành thân sinh hài tử.
Bởi vì ngay cả nàng ấy cũng nhìn ra được, Ngọc nương cùng tứ ca, dường như cũng giống người thân hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play