Tình hình La gia quả thực như Hứa Thấm Ngọc đoán.
Lão già La hôm nay về hơi muộn, cũng không để ý thấy trong nhà thiếu một người, trong bếp còn để lại cơm canh, ông ta múc một bát cơm đậu.
Cơm đậu sống, rau nấu cũng không có chút vị mặn nào, khó nuốt.
Lão già La ăn mà nhíu mày.
Từ khi tức phụ mới cưới của nhi tử về nhà, đều là cô nương mồ côi đó nấu cơm, hương vị cũng được, ngon hơn bà lão La nấu, không ngờ hôm nay lại nấu dở như vậy, lão già La không tiện gọi cô nương mồ côi ra, liền gọi bà lão La ra nhưng bà lão La căn bản không dám ra, bà ta biết nếu lão già nhà mình biết cô nương mồ côi lấy trộm hết tiền bạc trong nhà rồi bỏ trốn, sẽ đánh chết bà ta.
Lão già La gọi mãi không thấy người, tức giận không thôi, cơm canh này thực sự không nuốt trôi, liền bỏ bát đũa vào phòng.
Trong phòng tối om, ông ta nhất thời không nhìn rõ sắc mặt của bà lão La, chỉ cau mày hỏi: "Đan nương đâu? Đan nương hôm nay nấu cơm kiểu gì vậy, cơm đậu còn sống, rau cũng không cho chút muối nào, căn bản không ăn được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play