Còn có lúc đó chính là những ngôn quan đó cả ngày dâng sớ, cho nên bà ta mới thả hết một mạch Bùi gia, ai ngờ thả người rồi, những ngôn quan này vẫn không chịu thôi, còn cả ngày lải nhải.
Bà ta không chỉ muốn giết sạch một mạch Bùi Nguy Huyền, thậm chí muốn giết hết những ngôn quan cả ngày không có chuyện gì làm chỉ biết dâng sớ, giết một lần cho xong.
Nhưng bà ta không thể giết, chiếu thư chưa tìm được, không cần thiết phải cá chết lưới rách, bà ta còn muốn có một danh tiếng tốt, được một thái bình thịnh thế, được sử sách ghi chép là thái hậu mở ra thời kỳ Khai Nguyên thịnh thế.
Nhưng Thịnh Nguyên Đế lại cảm thấy tìm chiếu thư đó còn không bằng đến vườn nuôi những con vật mà tứ đệ nuôi trước đây, vuốt ve con linh miêu, cho chim điêu ăn, cưỡi bò Tây Tạng, sờ hổ trắng.
"Còn không mau đi!" Phục thái hậu nghiêm giọng nói.
Thấy mẫu hậu của mình nổi giận, Thịnh Nguyên Đế mới phải đứng dậy, cuối cùng ra khỏi đại điện, dẫn theo tiểu thái giám và cung nữ nhưng không đến tẩm cung trước đây của Thịnh Cảnh Đế, mà đến tẩm cung của tứ đệ.
Thịnh Nguyên Đế cảm thấy mình đã tìm mấy tháng rồi, có khi phụ hoàng chỉ là lừa họ trước khi chết, căn bản không có chiếu thư, chỉ muốn dọa họ, để cho dù hắn có lên ngôi cũng không được yên lòng, nghĩ đến dáng vẻ của phụ hoàng lúc chết, Thịnh Nguyên Đế cũng có chút buồn, đó cũng là phụ hoàng của mình, vẫn là mẫu hậu ra tay, hắn biết rõ nếu mẫu hậu không ra tay, chờ đến lúc người lên ngôi là đại huynh của hắn, đến lúc đó người bị giam cầm lưu đày chính là bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play