Tôi bực mình, tức giận nói với cô ấy: "Cái đó bị phế rồi thì còn có thể có cảm giác gì nữa?"
Nói xong, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một đám người đứng ở trước mặt tôi.
Cầm đầu với khuôn mặt tối sầm lại không phải là Lương Kiến thì là ai.
Một nhóm người phía sau anh ấy đang nghẹn cười.
Tôi cảm thấy không ổn, giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu đi sang một bên.
“Đứng lại.” Một giọng nói nghe đã thấy đáng sợ vang lên sau lưng tôi.
Tôi vờ như không biết anh ấy đang nói tôi, tiếp tục đi về phía trước.
Vừa đi được mấy bước, tôi đột nhiên bị khiêng trở lại.
Tôi đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã xuống, theo bản năng ôm lấy eo anh ấy.
Người anh ấy cứng đờ lại. Tôi phản ứng kịp, ngay lập tức buông tay.
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh ấy, tuy rằng trông hung dữ nhưng lại rất có mị lực, làm tim tôi cũng loạn nhịp theo.
Khóe miệng anh ấy giật giật, cười gian: "Cái miệng của em..."
Anh ấy chưa kịp nói xong, tôi đã vội ngắt lời: "Anh không thể hôn miệng em, nhưng có thể hôn mặt em."
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, mặc dù trùm trường rất đẹp trai, nhưng làm sao tôi có thể trao nó cho anh ấy được.
Anh ấy dừng lại, nghiến răng nghiến lợi: "Mơ cũng đẹp đấy, m.ẹ k.iế.p ai muốn hôn em."
…
Tôi xấu hổ đến mức âm thầm dùng ngón chân đào một lâu đài trên mặt đất.
"Em gái cũng đã chủ động đến vậy rồi, mày vẫn còn gì chưa hài lòng hả?"
"Lương Kiến, mày nên chấp nhận em gái người ta đi."
"Em gái xinh đẹp như vậy, thằng này, mày được lời rồi."
______
Tôi thực sự đã học được một bài học, trừ bỏ lúc ăn cơm cùng đi học, tôi không dám đi lang thang trong khuôn viên trường, vì sợ gặp phải anh ấy lúc nào không biết.
Thấy vậy, bạn cùng phòng phá lên cười: “Cậu trốn quỷ à, ngoại trừ lúc lên giảng đường với canteen, còn lại Lương Kiến rất ít khi ở lại trường.”
?
Con mẹ nó, không ngờ tôi lại chuyên chọn những nơi có thể tình cờ gặp nhau để trốn?
May mắn là cũng không chạm mặt nhau.
Tôi nhốt mình trong ký túc xá nửa tháng.
Nín nhịn nửa tháng, tôi kéo Lý Sa ra ngoài đi dạo.
Phong cảnh bên ngoài đẹp biết bao, ra ngoài xem các cặp đôi hôn nhau còn sướng hơn ở ký túc xá.
Tôi và Lý Sa đang đi nghênh ngang dưới bóng cây.
Đột nhiên, phía sau có tiếng chuông xe đạp leng keng, vừa quay lại, tôi thấy một chiếc xe đạp mất kiểm soát đang xiêu xiêu vẹo vẹo lao về phía tôi.
Tôi choáng váng, nhất thời không biết trốn vào đâu.
Trong lúc hoảng loạn, tôi bất ngờ được ai đó ôm lấy ngã xuống bụi hoa bên đường.