Bạn thân nhất của tôi là Lý Sa? Tôi nghe nói rằng nam thần của cô ấy có một trận đấu bóng rổ vào chiều nay.
Bất chấp chân trái tôi bị thương đi lại không tiện, cô ấy nhất quyết kéo tôi đi xem trận đấu.
Đương nhiên, tôi không muốn đi, nhưng lại không thể chịu được cô ấy cằn nhằn.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cô ấy đỡ tôi khập khiễng đi về phía sân bóng.
Khung cảnh có bao nhiêu dũng mãnh liền có bấy nhiêu dũng mãnh, ai không biết còn tưởng tôi đi xem nam thần nhà mình thi đấu.
Khi đến hội trường bóng rổ, trên khán đài, tôi trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, mọi người đều thống nhất nhường chỗ cho người khuyết tật là tôi.
Bởi vì chân tôi què không thể nhổm người lên xem nên Lý Sa đã kéo tôi ngồi vào hàng ghế đầu.
“Hai người đó là ai?”
“Tôi không biết. Chân đã bị thương như vậy rồi mà vẫn đến, tôi chắc chắn cô ấy phải yêu thằng nào đó ở đây đến ch.ết đi sống lại.”
Cảm ơn cậu, cậu đúng là có trí tưởng tượng rất phong phú.
Lý Sa đạt được ý định, ở bên tai tôi lén lút cười nói: "Tao biết ngay rủ mày đến đây là một điều rất đúng đắn. Với giá trị nhan sắc này kèm thêm cái chân còn đang bị què, mày rất nhanh sẽ trở thành tiêu điểm của toàn trường, lúc đó nam thần của tao sẽ nhìn theo mọi người mà chú ý đến mày, bốn bỏ lên năm thì cũng chính là đang chú ý đến tao.”
[…]
Tôi liếc nhìn cô ấy.
Cô ấy lập tức an ủi tôi: “Thanh Thanh, có khi vì chuyện này mà mày có thể thoát kiếp độc thân đấy, nói không chừng lại có thằng nào đó cá biệt đi thích người què thì sao.”
Thế thì không nói còn tốt hơn. Chả lẽ lại muốn tôi què cả đời.
Rồi lúc chân tôi khỏi, tôi phải làm sao đây?
Hừ, thật vớ vẩn…
Cảm thấy nhàm chán, tôi liền lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết.
Cho đến khi trận bóng kết thúc, tôi ngáp mấy cái, định đứng dậy ra về.
Lý Sa ngồi bên cạnh tôi nói: “Thanh Thanh, trùm trường, trùm trường kìa...”
Tôi theo ánh mắt của cô ấy nhìn về phía trùm trường trong truyền thuyết.
Anh ấy ngồi bên trái tôi, chỉ cách một cái ghế ở giữa.
Anh ấy uể oải dựa vào ghế, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng và phần tóc mái hơi dài lòa xòa trên trán.
Sườn mặt góc cạnh lạnh lùng, cặp mắt u ám, lộ ra dáng vẻ ngang ngược.
Tôi nhìn đến mê mẩn.
Sau đó Lý Sa đột nhiên hét lên: “Thanh Thanh chú ý quả bóng.”
Tôi nhìn lên và thấy một quả bóng rổ đang bay về phía chúng tôi, tôi vội vàng lách mình đứng dậy, khập khiễng lùi lại vài bước.
Trong lúc hỗn loạn không chú ý đến, chân trái tôi chạm xuống đất, đau đớn không chịu nổi, sau đó không giữ vững được trọng tâm, liền đặt mông ngồi thẳng vào trong lòng của tên trùm trường.
Tiếng la hét từ xung quanh gần như làm nổ tung sân bóng, nhìn khuôn mặt đẹp trai đau đến méo mó của trùm trường, tôi đoán chân của anh ấy đã bị tôi phế đi rồi.
Tôi lúng túng đưa tay chạm vào phần chân của anh ấy, nó vẫn thẳng tắp mà mạnh mẽ, trông không giống như bị gãy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm một mình “May mà nó không gãy”.
Chung quanh đột nhiên yên tĩnh, nháy mắt tiếng cười vang lên khắp sân bóng.
Bọn bạn anh ấy cười như điên: “Em gái à, của cậu ấy là đại bác, không dễ gãy như vậy đâu.”
Một đám người cười theo: “Ha ha ha. . . ”
Tôi đứng chôn chân ở đó, mất hết mặt mũi.
Tôi vội vàng giải thích: “Em đang nói về chân cơ.”
Một đám người càng cười to hơn: “Ha ha ha, bọn anh cũng đang nói về chân mà.”
Có thể thấy bọn họ đang nói về chân đấy, cái chân mà không cần nói ai cũng hiểu.