Như những gì Cao Tình nói, người Giang Hành Mặc đắc tội cực kì nhiều, người mắng anh càng nhiều hơn.
Anh không hề để ý, vẫn làm theo ý mình như cũ.
Chỉ là anh chưa từng nghĩ đến sẽ nghe được những lời này từ miệng của Hạ Sở.
Đối mặt với sự sửng sốt của Dante, Hạ Sở cũng không bất ngờ, không sửng sốt mới khiến người ta bất ngờ.
Dù sao Giang Hành Mặc cũng là người chồng trên danh nghĩa của cô, còn là người sáng lập Liên Tuyến, bất kỳ một nhân viên nhỏ bé nào nghe thấy câu nói này của cô đều đủ để người đó giật mình sững sờ.
Hạ Sợ lười che giấu, cô năm hai mươi tám tuổi vì kiêng dè thể diện hoặc là vì vẫn thích ngừời đàn ông cặn bã đó, cho nên mới nén giận nhưng cô năm mười tám tuổi không như vậy, cô không có gì phải kiêng dè cả, chiến đấu cho đã ghiền với tên đàn ông cặn bã đó xong thì ly hôn mới thoải mái!
Trước mặt mấy người Ethan thì cô vẫn phải giả vờ để tránh bị lộ tẩy nhưng ở trước mặt Dante thì không sao cả, dù sao thì một lập trình viên nhỏ bé cũng không hiểu mình, những thứ mà Baidu Baike viết cũng đều là mấy lời đường đường chính chính, không tính.
Khó khăn lắm mới tìm được người để dốc bầu tâm sự, Hạ Sở bắt đầu nói không ngừng, vừa mắng Giang Hành Mặc vừa như cũng trút hết những áp lực đã chất chứa nhiều ngày qua ra ngoài.
Một lúc lâu sau Giang Hành Mặc mới chen vào một câu: “Tình cảm của hai người không tốt hay sao?”
“Tình cảm?” Hạ Sở bĩu môi nói, “Có tình cảm mới là lạ ấy chứ.”
Đôi môi mỏng của Giang Hành Mặc mím chặt lại.
Hạ Sở đâu biết đây chính là người trong cuộc? Cô tiếp tục oán trách: “Tôi thật muốn đánh chết mình của nửa năm trước, sao mà lại ngu ngốc kết hôn với anh ta? Gả cho không khí còn tốt hơn gả cho anh ta.”
Giang Hành Mặc: “...”
Hạ Sở lại bổ sung nói: “Chúng ta không sỉ nhục không khí, không khí mới không làm người ta chán ghét như thế!”
Dante lặng im, Hạ Sở cũng không cảm thấy có gì khác thường, chủ đề này của cô vẫn rất nhạy cảm, Dante không tham gia vào là đúng, cô cũng không muốn anh trả lời, cô chỉ muốn tìm một người để nói chuyện, trút bỏ tâm trạng buồn bực một chút.
Hạ Sở bày hết các món ăn ra, lúc này mới gọi Dante: “Đến ăn đi, cà tím là của tôi, khoai tây là của anh.” Dù sao cô cũng là người có tiền, đặt thêm vài món vẫn không vấn đề gì!
Giang Hành Mặc làm gì còn tâm trạng ăn chứ? Nghe chửi đến mức no rồi.
Tâm trạng của Hạ Sở lại vô cùng tốt, gắp một miếng cà tím lên, hỏi anh: “Tại sao anh không thích ăn cà tím?”
Giang Hành Mặc hoàn hồn, nói rằng: “Ghét màu của nó.”
Hạ Sở khó hiểu: “Màu tím không đẹp hay sao?”
Giang Hành Mặc nói: “Giống người đã chết rất lâu.”
Hạ Sở: “...”
Giang Hành Mặc lại bổ sung tỉ mỉ thêm một câu: “Bị thối rữa do ngộ độc hoặc do chết chìm dưới nước...”
“Dừng lại!” Hạ Sở nén lại chiếc bụng đang cuộn trào, tức giận nhìn anh, “Có để người khác ăn cơm không vậy!”
Giang Hành Mặc không nói gì.
Hạ Sở mơ hồ cảm thấy anh bạn này cố ý nói vậy nhưng lại không tìm được lí do anh làm vậy.
Cô tinh ý nghĩ: Vừa nãy anh vẫn luôn không nhấc đũa, có lẽ là ghét cà tím đến mức chỉ nhìn thấy đã không muốn ăn rồi đi?”
Hạ Sở cũng không muốn ăn nữa, cô thế mà lại không thích cà tím như thế nữa rồi, màu sắc này mùi vị này... Dừng lại!
Cuối cùng hai người đều không ăn, cùng nhau nhịn đói.
Hạ Sở nhìn Dante với ánh mắt nghi ngờ: “Tôi không đắc tội anh chứ?”
Giang Hành Mặc nói: “Sao có thể? Cô rất săn sóc tôi.”
Hạ Sở cảm thấy là cô đã suy nghĩ quá nhiều, cả buổi tối cô đều đang chửi Giang Hành Mặc lại không có chửi Dante mà.
Trong lòng cô có chuyện, lúc này không muốn làm lỡ thời gian thêm nữa.
Hạ Sở giả vờ không để ý nhìn vào máy tính của anh, hỏi: “Anh vừa tốt nghiệp?”
Sắc mặt của anh bạn họ Giang ba mươi hai tuổi không thay đổi: “Ừm.”
Hạ Sở vui mừng hớn hở: “Trường nào, ngành gì?”
Giang Hành Mặc nhìn ra được cô đang nghĩ gì: “Đại học M, học kỹ thuật dân dụng.”
Hạ Sở vui vẻ: “Kỹ thuật dân dụng mà còn biết lập trình?”
Giang Hành Mặc nói: “Tự học, trên mạng có rất nhiều khóa học.”
“Cảm thấy thế nào?” Hạ Sở lại hỏi anh: “Dễ học hay không?”
Giang Hành Mặc nói: “Cũng được.”
Hạ Sở tiếp tục giả bộ: “Khóa học trên mạng có hệ thống hay không? Có đi đường vòng hay không?”
Giang Hành Mặc nói: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Hạ Sở rất nhiệt tình: “Gửi tôi một bản đi, tôi xem thử giúp anh?”
Tuy ngoài mặt thì Giang Hành Mặc không thể hiện nhưng trong mắt lại có chút ý cười: “Có làm phiền cô quá hay không?”
Hạ Sở: “Không đâu, nhìn vài cái thôi mà.”
Giang Hành Mặc liền gửi “Khóa học mới bắt đầu” đã chuẩn bị xong từ trước qua mail của cô.
Khi về đến nhà, Hạ Sở rất tung tăng, cô sớm đã tìm hiểu CV của Dante trong hệ thống công ty, biết rằng anh bạn này là một lập trình viên không chuyên.
Trong Liên Tuyến có rất nhiều nhân viên như thế —— không bắt buộc phải tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin, chỉ cần qua được bài thi viết, có đủ khả năng học tập, đều có thể vào làm như nhau.
Chuyên ngành không giống nhau có thể đem đến những mạch suy nghĩ khác nhau cho Liên Tuyến, thứ các công ty Internet sợ nhất là sự hạn chế.
Hạ Sở muốn học về ngôn ngữ lập trình, cho dù đã định trước sẽ không giỏi như chính cô năm hai mươi tám tuổi nhưng ít nhất cũng phải xem hiểu.
Tiếc là cô thật sự không hiểu chút gì về mấy thứ này, lại không thể tùy tiện hỏi bừa, muốn lên mạng tìm kiếm, cô phát hiện có quá nhiều thứ cô không biết, ngay cả nên tìm thế nào cũng đều mờ mịt.
Cô tìm hiểu CV của Dante vốn là muốn tìm hiểu một chút về anh bạn thức đêm của mình, vừa tìm hiểu lại tìm ra được bất ngờ.
Hôm nay chỉ tùy tiện nói chuyện đã lấy được khóa học, thật là mừng quá đi.
Sau khi về đến nhà, Hạ Sở vội vàng mở laptop, tải khóa học xuống bắt đầu nghiêm túc học tập.
Lúc mới đầu cô rất lo lắng, sợ chính cô sẽ xem rồi ngủ quên mất nhưng xem một lúc đã mê mẩn, cũng không biết là do khóa học quá đơn giản hay là do trong cơ thể này vẫn còn sót lại một vài ký ức, nói chung là cô tiếp thu rất nhanh, năm câu hỏi được đưa ra sau khóa học, cô đều trả lời đúng hết.
Hạ Sở càng thêm hăng hái, muốn thức thâu đêm, lúc này một giọng nói điện tử vang lên trong không khí: “Ba giờ sáng, xin hãy chú ý nghỉ ngơi.”
Hạ Sở bị dọa giật cả mình, đến giờ cô vẫn không quen với thứ đồ gia dụng thông minh này lắm.
“Còn có hai tiếng đã phải dậy rồi, không ngủ đâu...” Cô tự lẩm bẩm.
Ai ngờ giọng nói điện tử này lại vang lên: “Ba giờ sáng, xin hãy chú ý nghỉ ngơi.”
Hạ Sở lầm bầm nói: “Biết rồi biết rồi.”
Nói xong cô tiếp tục nhìn vào laptop, ai ngờ giọng nói điện tử này lại vang lên lời nói như lúc nãy.
Bực mình! Nó ồn ào như vậy, Hạ Sở cũng không có cách nào tĩnh tâm học được, thà đi ngủ còn hơn là lãng phí thời gian.
Lúc tắm, Hạ Sở lại cảm khái một lúc, có tiền thật tốt, Internet Vạn Vật (1), đồ gia dụng thông minh, ngay cả osin cũng không cần thuê.
Cô đến từ mười năm trước cho nên không hiểu giá thị trường, nếu không chắc chắn sẽ biết, hệ thống thông minh (2) có thông minh đến đâu đi nữa thì với kỹ thuật hiện nay cũng phải dùng giọng nói để điều khiển, hơn nữa còn thường xảy ra lỗi.
Sở dĩ ngôi nhà này của cô có thể “thông minh” như thế là bởi vì phía sau nó có một con người thật.
Lần này Ngài Giang không phải hack vào hệ thống, mà là dùng thân phận chủ nhà đến thăm, dù sao thì hệ thống này cũng do anh nghiên cứu phát triển, chính anh đã cài đặt nó cho cô.
Mà nơi này cũng là nhà của anh.
Hạ Sở tắm xong thay đồ chuẩn bị đi ngủ, vừa nằm xuống giường cô mới cảm thấy sự trống rỗng trong bao tử, đói đến mức khó chịu.
Đều tại Dante, một vài nhìn nhận về cà tím làm cô không còn muốn ăn.
Đói bụng như thế thì sao có thể ngủ được chứ? Hạ Sở bò dậy, muốn đi tìm chút gì đó để ăn.
Vào bếp, lúc cô đang muốn lục lọi xung quanh thì lại nhìn thấy trên mặt kính đen bóng loáng bên góc trái kia hiện lên một dòng chữ: “Xin hãy chọn món ăn.”
“A...” Hạ Sở tò mò nhìn qua đó, đây lại là công nghệ cao gì thế?
Lần trước Cao Tình từng dùng phòng bếp này, lúc đó Hạ Sở đã nhìn thấy mặt kính đen này, chỉ là không biết nó là cái gì nên không dám chạm lung tung.
Hóa ra phòng bếp này cũng là phòng bếp thông minh?
Hơn nữa còn là kiểu cảm ứng? Cô vừa xuất hiện đã tự khởi động? Sao lần trước không khởi động nhỉ? Chẳng lẽ là bởi vì lần trước cô không đói?
Giỏi quá đi đồ gia dụng thông minh của tôi!
Hạ Sở tò mò sáp qua, nhấn vài cái lên mặt kính, tiếp đó xuất hiện một loạt hình ảnh món ăn.
Hạ Sở nhìn mà thấy càng đói hơn, nhanh chóng chọn một phần cơm lươn nướng (3), trên mặt kính hiện ra thanh tiến trình đang tải, phía dưới có viết một câu: “Xin vui lòng chờ.”
Như thế đã bắt đầu làm rồi sao?
Hạ Sở nhìn theo với ánh mắt tha thiết mong chờ, vừa tò mò vừa đói vừa cảm thấy cực kì thú vị.
Giang Hành Mặc ở xa tận trụ sở Liên Tuyến nhìn vào đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống của cô, chợt mềm lòng, ngón tay hơi di chuyển, lại đưa ra một mệnh lệnh nữa.
Bên dưới mặt kính màu đen ‘ting’ một tiếng, Hạ Sở nhanh chóng nhìn qua, trong lòng nghĩ: nhanh như thế đã làm xong rồi sao?
Cô đến gần, nhìn thấy một thanh socola sữa trên khay.
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(1) Internet Vạn Vật: raw物联网,là hay cụ thể hơn là Mạng lưới vạn vật kết nối Internet hoặc là Mạng lưới thiết bị kết nối Internet (tiếng Anh: Internet of Things, viết tắt IoT) là một liên mạng, trong đó các thiết bị, phương tiện vận tải (được gọi là “thiết bị kết nối” và “thiết bị thông minh”), phòng ốc và các trang thiết bị khác được nhúng với các bộ phận điện tử, phần mềm, cảm biến, cơ cấu chấp hành cùng với khả năng kết nối mạng máy tính giúp cho các thiết bị này có thể thu thập và truyền tải dữ liệu.
(2) thông minh: raw là 智能: trí năng, có nghĩa là có trí tuệ và năng lực của con người.
(3) Cơm lươn nướng: raw là 鳗鱼饭,là một món ăn cổ điển của Nhật Bản bao gồm: cơm với topping là phi lê lươn nướng được phủ nước tương, nướng trên than.