Sở Phong đã có một giấc ngủ ngon, hồi phục lại chút tinh thần.
Khi tỉnh dậy, Sở Phong phát hiện ra dấu ấn tia chớp trên cánh tay của mình dường như có sự thay đổi. Trước đó, toàn bộ dấu ấn tia chớp đều là màu xám, nhưng bây giờ đã có một nửa dấu ấn trở nên trong suốt.
Sở Phong nhìn vào dấu ấn và đoán rằng khi dấu ấn hoàn toàn trở nên trong suốt, có lẽ anh ta sẽ có cơ hội trở về Trái Đất.
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống có chút hy vọng.
Eliza bước vào căn nhà gỗ, chiếc mũ trùm đầu đã được tháo xuống, mái tóc dài buông xuống.
Khuôn mặt của đối phương thập phần tinh xảo, nhìn cảnh đẹp ý vui . Sở Phong như nhìn thấy một hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.
Sở Phong thầm nghĩ: Nếu anh ta không phải là tù binh, có lẽ anh đã có tâm trạng để ngắm nhìn mỹ nhân này một cách kỹ lưỡng hơn. Tiếc là anh lại là một tù nhân lúc nào cũng sống trong sự bất an.
"Ngươi là ai?"
Sở Phong thở dài, mặc dù không hiểu đối phương nói gì, nhưng anh đại khái đoán rằng cậu ấy đang hỏi về thân phận của mình. Dù biết đối phương cũng sẽ không hiểu được tiếng Trung của mình, Sở Phong vẫn dùng tiếng Trung để giải thích về thân phận của mình.
Nói xong, anh thấy đối phương dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh, như đang đánh giá điều gì đó.
Sở Phong dùng ánh mắt đầy chân thành và vô tội nhìn cậu, lo sợ rằng cậu có thể nghĩ không thông mà giết người diệt khẩu.
Dấu ấn tia chớp trên cánh tay càng lúc càng nhạt đi khiến anh thấy được chút hy vọng trở về Trái Đất, nên tạm thời anh không muốn chết.
Eliza trầm ngâm một lúc rồi bước ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Grey bước vào, ném cho Sở Phong vài trái cây.
Sở Phong nhìn mấy trái cây, thầm nghĩ: Với tình trạng cơ thể mình, không biết có thể ăn được thức ăn ở đây hay không.
Sở Phong cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định ăn. Nếu dự đoán của anh không sai, thì cần ba đến bốn ngày để rời khỏi đây. Nếu ba ngày không ăn gì, anh sợ mình sẽ chết đói mất. Hơn nữa, dấu ấn trở nên trong suốt có thể giúp anh trở về Trái Đất cũng chỉ là suy đoán của anh, thực hư còn phải xem lại.
Sở Phong cắn một miếng trái cây, phát hiện vị của nó cũng không tệ, chỉ có điều hơi chua.
Cậu thiếu niên tinh linh chỉ vào mình, nói: "Grey."
Nghe thấy vậy, Sở Phong nhướn mày, biết rằng đối phương muốn dạy mình nói chuyện, nên lập tức tập trung lắng nghe.
Sở Phong thầm nghĩ: Vì đối phương chịu khó dạy mình nói chuyện, nên tạm thời anh chắc là an toàn. Học thêm một ngôn ngữ cũng chẳng thiệt thòi gì.
Sở Phong chăm chú theo dõi cậu thiếu niên, học đủ các từ ngữ. Thời gian một ngày trôi qua lúc nào không hay.
Sở Phong nhận ra rằng mình có vẻ được đối xử khá tốt dù là tù binh. Anh không biết rằng điều này thực ra là nhờ món thịt nướng mà anh mang tới. Hôm qua Grey đã có một bữa ăn ngon, hương vị thịt nướng khiến mọi người cảm thấy rất mới mẻ, vì thế thái độ của Grey đối với Sở Phong cũng cải thiện đáng kể.
……
Sở Phong nằm sấp trên mái nhà gỗ, nhìn xuống khu rừng bên dưới, có chút phiền muộn.
Sở Phong mất nửa ngày mới khiến Grey hiểu rằng anh muốn đi vệ sinh, nhưng anh không thể trèo cây.
Grey nhìn Sở Phong ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng đi tìm Eliza.
Sở Phong cảm thấy xấu hổ về khả năng của mình. Ở Trái Đất, ít nhất anh còn có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng ở đây, anh lại như một kẻ vô dụng không thể tự lo liệu được.
Eliza dễ dàng mang Sở Phong xuống đất.
Sở Phong nhận ra rằng dù Eliza gầy nhưng cậu rất khỏe, có lẽ là kiểu cao thủ võ lâm.
“Cảm ơn,” Sở Phong lắp bắp nói bằng ngôn ngữ mới học.
Eliza vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, Sở Phong cũng không rõ cậu có thái độ gì.
Sở Phong nghĩ, nếu tình trạng này tiếp tục, chắc sớm muộn gì Eliza cũng sẽ chịu không nổi anh mà giết anh mất.
Eliza đã bán chiếc áo khoác của Sở Phong. Chiếc áo khoác có kiểu dáng độc đáo nên Eliza đã bán nó cho một thương nhân, đổi lại được một tảng muối lớn, vì vậy cậu đã có cái nhìn khác về Sở Phong và bỏ ý định giết anh.
……
“Đến giờ ăn rồi,” Grey nói với Sở Phong.
Sở Phong tò mò hỏi: “Ăn gì?”
Sau nửa ngày học nói cùng Grey, Sở Phong đã có thể hiểu những câu đơn giản.
Grey cầm theo một con rắn, Sở Phong nhận ra đó là con rắn mà Eliza đã giết hôm trước.
Grey lấy ra một chiếc bát đá và chọc tiết con rắn, máu đỏ chảy đầy một bát.
Grey hào phóng đưa chiếc bát đá cho Sở Phong, “Này, uống đi.”
Sở Phong trợn tròn mắt, thầm nghĩ: Đây là bắt anh uống máu rắn sao? Trái cây thì còn chấp nhận được, giờ lại bắt uống máu ư? Máu này có độc không? Uống trực tiếp thế này à?
Grey thấy Sở Phong không động đậy, liền đẩy bát về phía anh.
Sở Phong vội vàng lắc đầu, tỏ ý rằng anh không muốn uống cái này, anh ăn trái cây là được rồi.
Grey nhìn Sở Phong một lúc, xác nhận rằng anh thật sự không muốn uống, sau đó rút lại bát và ực một hơi uống cạn bát máu.
Sở Phong nhìn chiếc bát trống rỗng, suy nghĩ lại và thấy hình như mình có hơi nhút nhát.
“Hắn không muốn uống máu,” Grey nói với Eliza.
Eliza gật đầu, “Vậy thôi.”
Việc kiểm soát muối rất nghiêm ngặt, trong những ngày không có muối, Eliza và Grey phải dựa vào máu thú để bổ sung muối. Dù vừa mới có được một tảng muối, hai anh em vẫn giữ thói quen uống máu.
Sở Phong ở trong căn nhà gỗ, không hiểu hai anh em nói gì và cũng không biết muối ở đây là hàng khan hiếm.