Tại một quán ăn vặt ven đường, Sở Phong đang ngồi cùng người em họ, Sở An Chi, ăn đồ nướng.

Sở An Chi không ăn nhiều đồ nướng, nhưng lại uống mấy chai bia, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.

Sở Phong tập trung ăn đồ nướng, tiếng khóc lóc của em họ thì cứ để nó trôi từ tai này qua tai kia.

“Phong ca, em thật sự muốn chết, cô ấy rời bỏ em, thế giới của em từ nay không còn ánh sáng nữa.”

Sở Phong: Không có ánh sáng cũng đâu sao, dù gì thằng nhóc Sở An Chi này cũng không thích phơi nắng.

“Phong ca, bọn em đã bên nhau ba năm rồi, nói chia tay là chia tay, thật quá nhẫn tâm.”

Sở Phong: Thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ! Thế mà đã bên nhau ba năm rồi, chẳng lẽ là từ khi mới vào cấp ba đã bắt đầu yêu đương rồi sao? Thật không chấp nhận được, yêu sớm! Yêu sớm quả nhiên là không có kết cục tốt.

“Phong ca, em cảm giác trái tim em cắm trăm ngàn thanh đao.”

Sở Phong: Cái này nhất định là ảo giác, trong lòng bị căm một cậy đao, nên vào nhà xác, trái tim chỉ có bấy nhiêu chỗ, sao có thể chứa nổi trăm ngàn thanh đao!

“Phong ca, anh nói gì đi chứ!” Sở An Chi thấy Sở Phong chỉ biết ăn thịt nướng, bất mãn nói.

Sở Phong vô tội chớp chớp mắt, thầm nghĩ: An ủi người khác quả thực không phải sở trường của mình!

“Sao cô ấy lại chia tay với em? Dù sao cũng phải có lý do chứ.”

Sở An Chi nghẹn ngào nói: “Cô ấy học trường hạng nhất, em học trường hạng hai, cô ấy nói chúng em không cùng đẳng cấp.”

Sở Phong gật gù, nói: “Một cái hạng nhất, một cái hạng hai, có vẻ là khác biệt không ít.”

Sở An Chi khó chịu nói: “Phong ca, anh đang kỳ thị trình độ à? Hạng nhất, hạng hai chẳng phải đều là đại học sao? Hơn nữa, em với cô ấy chỉ chênh nhau có một điểm, tất cả là do người ra mức điểm sàn.”

Sở Phong đảo mắt, thầm nghĩ: Sở An Chi thật là xui xẻo, chênh nhau chỉ có một điểm, chênh nhiều thì thôi, chênh một điểm đúng là khiến người ta khó lòng chấp nhận.

“Nếu em dùng thời gian yêu đương để học hành, biết đâu giờ hai người đã cùng đẳng cấp rồi.” Sở Phong nói.

Sở An Chi nhìn Sở Phong với ánh mắt trách móc, hỏi: “Phong ca, sao anh lại nói với người thất tình như vậy, anh đã từng yêu ai chưa? Anh biết cảm giác thất tình là thế nào không?”

Sở Phong: “...” Nhất châm kiến huyết! Thôi được, anh chưa bao giờ yêu ai.

Sở An Chi nhìn Sở Phong, buồn bã nói: “Anh họ, anh chưa bao giờ yêu ai, chưa bao giờ yêu một người, bảo sao anh không hiểu được em.”

Sở Phong: “...” Thằng nhóc này quá đáng thật! Thôi thì đúng là anh chưa yêu ai, nên cũng không hiểu lắm, nhưng chuyện này không cần nói ra, không thấy mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm bọn mình sao?

“Em còn trẻ, sau này em sẽ nhận ra rằng việc bây giờ em sống chết vì nó là một chuyện rất nực cười.” Sở Phong nói.

Sở An Chi thút thít nói: “Anh mới nực cười, sống bao lâu rồi mà chẳng có nổi một cô bạn gái.”

Sở Phong: “...” Thằng nhóc này, miệng độc như thế, bảo sao bị người ta đá. Thực ra Sở Phong mới hai mươi lăm tuổi, tuổi không phải là lớn, nhưng vì nghỉ học từ sau khi tốt nghiệp cấp ba để đi làm, trong mắt người trong làng, anh đã trở thành một ‘ông chú độc thân’ đầy vấn đề.

“Thôi nào, ăn nhanh đi, ăn xong rồi anh đưa em về nhà.”

Sở Phong thầm nghĩ: "Thằng nhóc này làm ầm làm ĩ, mình thực sự lo sợ nó nghĩ quẩn, đưa nó về nhà cũng là để có thể yên tâm mà bàn giao."

Bữa đồ nướng này tốn hết bốn trăm đồng, Sở Phong cũng có chút tiếc tiền.

Sở An Chi gọi khá nhiều xiên nướng, nhưng lúc ăn thì chỉ lo uống bia, chẳng động đũa bao nhiêu.

Sở Phong không nỡ lãng phí nên đã gói hết số đồ nướng còn lại.

Khi Sở Phong dẫn Sở An Chi rời đi, anh nghe thấy hai người ngồi bàn bên cạnh cảm thán: "Người nên yêu thì không yêu, người không nên yêu thì yêu bừa. Thanh niên bây giờ, thật là nổi loạn!"

Nghe thấy vậy, Sở Phong không nhịn được mà đỏ mặt.

Sở Phong đưa Sở An Chi về nhà, trên đường gặp đại bá mẫu Nghiêm Bình.

Nghiêm Bình nhìn thấy Sở An Chi mắt đỏ hoe, thở dài và nói với giọng có chút châm chọc: "Tiểu An sao lại khóc đến thế này, thật ra trường hạng hai cũng đâu có tệ, trường hạng nhất cũng đâu phải ai cũng thi được. Dù sao, vẫn tốt hơn nhiều so với học nghề."

Con trai của đại bá mẫu Nghiêm Bình, vài năm trước đã thi đậu vào trường hạng nhất, vì chuyện này Nghiêm Bình khoe khoang mãi không thôi.

Mẹ của Sở An Chi, Cố Gia, có chút ngại ngùng bước ra đón, nói: "Tiểu Phong à! Phiền cháu quá."

Sở Phong cười đáp: "Dì khách sáo quá rồi."

Cố Gia lắc đầu, nói: "Từ lúc có kết quả thi đại học, tâm trạng nó luôn không tốt. Dù có thi kém một chút cũng đâu cần khóc lóc như thế."

Sở Phong thầm nghĩ: Thằng nhóc Sở An Chi này chẳng phải vì thi kém mà khóc, rõ ràng là vì bị đá nên mới đau lòng như vậy.

"Dì à, cháu về đây."

Cố Gia gật đầu, nói: "Được."

Sở Phong đã nghỉ học sau khi tốt nghiệp cấp ba. Thực ra, thành tích học tập của Sở Phong luôn rất tốt, nhưng vào năm lớp 12, cha mẹ anh gặp tai nạn xe. Tai nạn xảy ra ở một nơi hẻo lánh, người gây tai nạn bỏ trốn, và gia đình cũng không nhận được tiền bồi thường.

Việc mất cha mẹ ảnh hưởng lớn đến Sở Phong, khiến anh thi đại học không tốt, chỉ đạt được điểm số trung bình.

Với số điểm lúc đó, anh hoàn toàn có thể vào trường hạng hai, nhưng lúc ấy gia đình đã không còn tiền, nhà tam thúc cũng không khá giả, nên học phí trở thành một vấn đề.

Nhà đại bá tuy khá giả, nhưng họ cũng không muốn chi trả học phí cho anh.

Có lẽ vì sợ người trong làng nói gia đình họ không có tình nghĩa, không chăm sóc cho con trai của người em trai đã mất, đại bá mẫu Nghiêm Bình đi khắp nơi nói rằng anh không có năng lực học, điểm chỉ đủ vào trường nghề, cố học cũng chẳng có ích gì.

Nghiêm Bình nói nhiều đến nỗi dân làng thực sự tin rằng anh không có năng lực học tập.

Thực ra, Sở Phong rất hiểu rõ, lý do mà Nghiêm Bình đi khắp nơi bôi nhọ anh còn một phần là vì trước khi cha mẹ anh qua đời, ông nội và đại bá từng đến gặp họ. Lúc đó, nhà đại bá định mua xe, ông nội thay mặt đại bá hỏi mượn cha mẹ anh ba vạn tệ.

Nhà anh năm đó vừa xây nhà, ba vạn tệ là toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại của gia đình.

Mẹ anh khi ấy không muốn cho mượn, nhưng không chịu nổi cảnh ông bà nội vừa khóc lóc, vừa đe dọa.

Sau khi cha mẹ qua đời, ông bà nội chưa bao giờ nhắc đến khoản tiền này, anh cũng không tiện mở lời.

Ông bà nội có ba người con trai, trong đó gia đình đại bá là giàu có nhất, và ông bà cũng thiên vị họ nhất. Số tiền đó năm xưa không có giấy tờ vay mượn, biết là không đòi lại được, nên Sở Phong cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play