Sở Phong nghỉ học sau khi tốt nghiệp cấp ba. Sau đó, anh đã từng phát tờ rơi, làm nhân viên bán hàng, bán bảo hiểm, nhưng trình độ học vấn đã giới hạn rất nhiều sự lựa chọn công việc của anh.
Trong vài năm gần đây, ngành mua sắm trực tuyến phát triển mạnh mẽ, nên Sở Phong đã làm nhân viên chuyển phát nhanh.
Công việc giao hàng không đòi hỏi nhiều kỹ năng, chỉ cần chịu khó thì mỗi tháng cũng kiếm được năm, sáu nghìn, siêng năng hơn thì cũng có thể kiếm được bảy, tám nghìn, không thua kém nhiều so với những người ngồi văn phòng, nhưng chẳng có triển vọng gì.
Một mình ăn no, cả nhà không đói, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng anh cũng đủ sống, chỉ là không để dành được bao nhiêu.
Trong thời buổi này, kết hôn quả thật là chuyện tốn kém, với khả năng của Sở Phong, anh không thể lo nổi.
Thực ra, Sở Phong cũng khá ưa nhìn, trong mấy năm qua cũng có người giới thiệu bạn gái cho anh. Nhưng khi nghe nói cha mẹ anh đều đã mất, anh chỉ tốt nghiệp cấp ba và làm nhân viên chuyển phát nhanh, đối phương đều chùn bước.
Bản thân Sở Phong cũng không quá nhiệt tình với chuyện kết hôn.
Sở Phong có một bí mật, anh là người song tính, và so với phụ nữ, anh thích đàn ông hơn. Mặc dù xã hội ngày nay đã thoáng hơn rất nhiều, nhưng đồng tính luyến ái vẫn còn là điều khiến người ta bàn tán.
Sở Phong từng có lúc rung động, muốn tìm một người bạn trai để cùng nhau cố gắng, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Sở Phong bước đi trên con đường quê, nghĩ đến việc đứa em họ vừa trưởng thành đã có ba năm kinh nghiệm tình trường phong phú, còn anh đã lãng phí hơn hai mươi năm cuộc đời, đến giờ vẫn chưa có một mối tình nào, có vẻ cũng hơi xấu hổ thật!
Bây giờ, các cô gái đa phần đều thực tế, muốn thoát kiếp độc thân cũng không dễ dàng gì.
Tìm một cô gái đã khó, huống hồ là tìm được người mình yêu.
Dù là yêu đương hay kết hôn, đều là những việc hao tốn công sức và tiền bạc, tạm thời không cần nghĩ đến nữa.
Sở Phong bước đến trước ngôi nhà của mình, thở dài. Ngôi nhà này là căn nhà ba tầng mà cha mẹ anh xây cho anh khi còn sống, trên dưới tính cả bếp có mười phòng. Lúc xây nhà, cha mẹ anh đã dồn toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình vào đó.
Sở Phong vẫn nhớ như in, khi ngôi nhà hoàn thành, cha anh rất tự hào nói với anh rằng, với căn nhà đẹp như thế này, việc cưới một cô vợ chẳng có gì khó khăn.
Tiếc là, thế sự thay đổi quá nhanh, giờ đây các cô gái đều thích nhà trong thành phố, nhà ở quê dù có xây hoành tráng đến đâu cũng chẳng có giá trị gì.
Trước Tết, nhà đại bá đã bỏ ra một triệu, vay thêm một triệu nữa để mua nhà trong thành phố, chắc chẳng bao lâu nữa họ sẽ dọn lên thành phố ở.
Sở Phong không mấy hứng thú với việc tìm vợ, nhưng đôi khi, sống một mình trong ngôi nhà lớn cũng cảm thấy cô đơn.
Sở Phong suy nghĩ, anh muốn tìm một người mà anh thích trong thế giới này, chỉ sợ là không thể, có lẽ ở một thế giới khác, điều đó sẽ khả thi hơn.
Nghĩ đến đây, Sở Phong không kìm được bật cười, cảm thấy mình thật viển vông.
Sở Phong lần tìm trong túi, định lấy chìa khóa ra mở cửa, thì một tia sét bổ xuống.
Cơ thể Sở Phong tê liệt, toàn thân đau đớn dữ dội.
Cơn đau kinh khủng khiến Sở Phong không thể không nhắm mắt lại.
Sở Phong cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể như bị một lực mạnh mẽ xé toạc, tình trạng này kéo dài khoảng một phút.
Khi mở mắt ra, Sở Phong nhìn thấy một khu rừng rậm rạp, xung quanh là những bụi cây tươi tốt, tiếng chim hót trong trẻo vang lên không ngừng.
Sở Phong ngỡ ngàng nhìn cảnh vật xung quanh, sững sờ không nói nên lời.
Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nắng chói chang, mây trắng bồng bềnh, ánh mặt trời rực rỡ. Nhưng rõ ràng trước đó trời đã tối, anh đang chuẩn bị đi ngủ.
Dựa vào kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết của mình, Sở Phong đoán rằng mình có thể đã xuyên không, bởi vì gần nhà anh đâu có khu rừng nào như thế này!
Chắc chắn là anh bị sét đánh đến một nơi khác, chỉ không biết có còn ở Trái Đất hay không.
Sở Phong nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ, quay đầu lại, và nhìn thấy một thiếu niên có đôi tai thỏ đang chớp chớp mắt, chăm chú quan sát anh.
Sở Phong há hốc mồm nhìn thiếu niên tai thỏ, rất muốn kéo thử tai của cậu để xác nhận xem cậu ấy có đang cosplay không.
Nhưng đôi tai của cậu ta linh hoạt một cách kỳ lạ, nhìn thế nào cũng không giống giả.
Thiếu niên tai thỏ quay đầu lại, chỉ vào Sở Phong và nói điều gì đó ríu rít với một thiếu niên khác trên cây cao.
Sở Phong ngẩng đầu lên theo ánh mắt của thiếu niên tai thỏ, và nhìn thấy một thiếu niên có đôi tai nhọn, mặc một chiếc váy làm từ cỏ, khuôn mặt tinh xảo, trông rất giống những yêu tinh trong các câu chuyện cổ tích phương Tây.
Đây là lần đầu tiên Sở Phong nhìn thấy một đứa trẻ đẹp như vậy, với nét mặt đáng yêu như một bức tượng ngọc.
Thiếu niên tai nhọn từ trên cây nhảy xuống, đáp xuống ngay bên cạnh Sở Phong.
Sở Phong mở to mắt, không dám tin vào những gì vừa chứng kiến. Trời ơi! Khả năng bật nhảy kinh khủng quá! Đây là cái cây cao mười mấy mét, không sợ gãy chân sao?
Chưa kịp hoàn hồn, thiếu niên đã cau mặt, nói một tràng dài bằng giọng điệu rất hung dữ.
Sở Phong nhún vai, cảm thấy đau đầu vì không hiểu ngôn ngữ của họ, đúng là một rắc rối lớn.
Thiếu niên tai thỏ và thiếu niên yêu tinh ríu rít nói chuyện với nhau, nhưng Sở Phong chẳng hiểu được một chữ, muốn thu thập thông tin mà cũng bất lực.
"Hắn tại sao không nói chuyện, chẳng lẽ là người câm à?"
"Có lẽ là câm thật."
"Đây là nhân tộc đúng không?"
"Nhìn thế này, chắc là nhân tộc."
"Quần áo của hắn kỳ lạ quá! Ta chưa từng thấy kiểu quần áo này."
"Không lẽ là quý tộc nhân tộc sao? Trông hắn có vẻ trắng trẻo mịn màng đấy."
"Tại sao hắn lại đến chỗ chúng ta, chẳng lẽ đến bắt chúng ta sao?"
"Trong bọc của hắn có thứ gì đó thơm phức, ta muốn ăn."
"Đại ca đã nói không được ăn linh tinh đồ của người khác."
"Thực ra, ngươi cũng muốn ăn mà."
...
Sở Phong mơ màng một lúc, rồi cảm thấy mình nên tỉnh táo lại. Nơi này kỳ quái như vậy, nếu không tỉnh táo, e rằng chẳng bao lâu nữa anh sẽ chết ở đây.
Sở Phong cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, tự hỏi lý do mình xuyên không.
Anh thầm nghĩ: Chẳng lẽ chỉ vì trước đó anh nghĩ rằng trên Trái Đất này khó có thể tìm được vợ, nên bị vị thần tốt bụng nào đó đánh đến nơi này sao? Thật là chuyện hoang đường. Nơi quỷ quái này, nhìn là biết không yên bình, sợ rằng chưa tìm được vợ đã chết trước rồi.
Anh đâu phải là người thích phiêu lưu như Bear Grylls chứ!
Sở Phong vừa nghĩ, tay phải của anh bỗng đau nhói.
Anh kéo tay áo lên, thấy trên tay mình có một dấu vết hình tia chớp màu xám.
Sở Phong nhớ rất rõ trước đây mình không có vết bớt này, có lẽ là do lúc xuyên không mà thành.
Anh nhìn chăm chú vào vết bớt trên tay, có chút mơ màng, thì một mũi tên bay xẹt qua cổ anh, ghim vào cái cây phía sau.
Sở Phong cảm thấy cổ lạnh toát, quay đầu lại, thấy một con rắn nhỏ màu xanh biếc to bằng hai ngón tay, bị ghim chặt vào cây.
Anh nhìn con rắn sau lưng mình, lập tức ngã lăn ra đất, la lên: "Rắn! Rắn!"
"Thì ra hắn không phải người câm! Hắn biết nói!"
"Hình như hắn rất sợ."
"Hắn lá gan thật nhỏ!"
"Quý tộc của nhân tộc lá gan đều bé thế."
"…"
Sở Phong run rẩy một lúc mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn hai đứa nhóc đang nhìn mình. Mặc dù không hiểu chúng nói gì, nhưng anh vẫn có thể thấy sự khinh bỉ trên gương mặt chúng.
Sở Phong đen mặt, thầm nghĩ: Là người bình thường thì sợ rắn là chuyện rất bình thường thôi mà.
Anh nhìn về phía cậu thiếu niên vừa bắn tên. Cậu đội một chiếc mũ trùm lớn, che khuất phần lớn khuôn mặt, nhưng vẫn có thể thấy được nét đẹp tinh tế của cậu, với đôi mắt trong veo, chẳng kém gì những ngôi sao nổi tiếng mà anh từng thấy.
Cậu thiếu niên nhẹ nhàng nhảy xuống trước mặt anh, lấy con rắn bị bắn chết ra khỏi cây rồi bóp chết nó.
Sở Phong nhìn những động tác thành thục của cậu, nuốt nước bọt, cảm thấy như muốn ngất xỉu.
"Đại ca." Grey gọi Eliza.
Eliza nhìn Sở Phong, cau mày, hỏi: "Chuyện gì đây? Hắn là ai, sao lại ở đây?"
"Đại ca, hắn đột nhiên xuất hiện."
"Đột nhiên xuất hiện?"
Grey gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”