Sở Phong cầm trong tay chiếc thẻ ngân hàng còn ấm, bước đi trên đường, cảm thấy toàn thân khinh phiêu phiêu.
Sở Phong chưa bao giờ biết kiếm tiền lại đơn giản như vậy.
Trước đây, anh cực cực khổ khổ kiếm tiền, mỗi tháng chỉ được năm, sáu nghìn đồng (NDT) lương, giờ đây anh lại sở hữu số tiền mà cả đời chưa chắc kiếm nổi. Trong giây lát, Sở Phong không biết phải tiêu tiền thế nào.
Sở Phong nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy cần mua một chiếc xe. Sau này, anh sẽ phải mua đủ loại vật liệu, không thể cứ mãi đi chiếc xe ba bánh cũ kỹ kia. Xe cũng không cần mua quá đắt, tầm khoảng hai mươi vạn trên dưới là vừa đủ.
Nghĩ vậy, Sở Phong lập tức bắt taxi đến trung tâm bán xe.
Sở Phong nhìn xung quanh một lượt. Thực ra, từ lâu anh đã có ý định mua xe, nhưng khi đó anh chỉ định mua xe cũ. Dù xe cũ rẻ hơn nhiều, nhưng nếu mua phải xe tai nạn, phải đưa đi sửa thường xuyên thì cũng phiền phức. Giờ anh có tiền rồi, đương nhiên không cần phải chịu thiệt thòi mà mua một chiếc xe người khác đã lái qua.
Sở Phong đi loanh quanh một lúc, đột nhiên có người gọi anh.
“Phong ca!”
Sở Phong quay đầu lại, nhìn thấy người em họ Sở An Chi. Sở Phong nghiêng đầu, thầm nghĩ: Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp ở đây.
“Sao em ở đây? Định mua xe à?” Sở Phong có chút ngạc nhiên hỏi.
Sở An Chi lắc đầu, nói: “Em còn chẳng biết lái xe, mua xe làm gì! Em đi cùng Tẫn Huy ca, anh ấy đang xem xe bên trong.”
“Em đi cùng anh ta, sao lại ra ngoài thế?”
Sở An Chi có chút ngại ngùng nói: “Anh ấy với bạn gái đang xem xe, em đứng đó như cái bóng đèn, nên ra ngoài hít thở chút.”
Sở Phong nhìn mái tóc cắt ngắn của Sở An Chi, gật đầu nói: “Nhìn đúng là giống bóng đèn thật...”
Sở An Chi: “...”
“Sao em lại cắt tóc ngắn thế? Vì thất tình nên muốn cắt tóc, cắt đứt quá khứ à?” Sở Phong hỏi.
Sở An Chi lườm một cái, nói: “Anh đoán bậy cái gì vậy, dạo này trời nóng mà, cắt ngắn cho mát.”
“Tẫn Huy ca định mua xe gì vậy?” Sở Phong hỏi một cách tùy ý.
Sở An Chi lắc đầu, nói: “Tẫn Huy ca định mua một chiếc BMW 3, bạn gái của anh ấy lại muốn mua 5.”
Sở Phong gật đầu, nói: “À, vậy à!” Một chiếc 3 và một chiếc 5, chênh lệch không chỉ là 2 mà là hai mươi vạn!
“Đừng nói về họ nữa, Phong ca, sao anh lại đến đây? Cũng định mua xe à?”
Sở Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
“An Chi, em cũng vào xem đi! Đứng ở cửa làm gì?” Sở Tẫn Huy đứng ở cửa gọi Sở An Chi.
Ánh mắt của Sở Tẫn Huy chuyển sang Sở Phong, “Sở Phong, em cũng ở đây à! Cùng vào đi.”
Bên cạnh Sở Tẫn Huy là một cô gái mặc áo đỏ và đi giày cao gót, cô ta nhìn Sở Phong với vẻ khinh thường.
Sở Phong thầm nghĩ: Cô gái này chính là con gái của ông chủ mà Sở Tẫn Huy nói đến sao? Chỉ cần cưới được cô ta, anh họ mình có lẽ sẽ không phải vất vả thêm vài năm.
“Anh chính là em họ làm việc giao hàng của Tẫn Huy à?” Thẩm Nguyệt nhìn Sở Phong hỏi.
Sở Phong: “……” Anh đã bị sa thải, nên giờ thực ra anh đã không còn đưa chuyển phát nhanh nữa. “Đúng vậy.”
Thẩm Nguyệt nói với giọng nghiêm túc: “Giao chuyển phát nhanh cũng không phải là kế lâu dài, em còn trẻ, chi bằng đi thi đại học, bây giờ có nhiều chương trình tự học lấy bằng đại học.”
Sở Phong: “……” Nói đùa à, anh đã đi làm mấy năm rồi, giờ lại bảo anh đi học?
Sở Phong thầm nghĩ: Vị hôn thê của Sở Tẫn Huy mà quan tâm người khác thì có vẻ giống như đại bá mẫu, chắc là họ sẽ có nhiều điều để nói chuyện với nhau.
“Để sau hãy bàn.”
Sở Tẫn Huy nhìn Sở Phong nói: “Các em đứng ở cửa làm gì, vào xem đi, xe ở đây cũng tốt.”
Sở Phong lắc đầu: “Xe ở đây tốt thật, nhưng quá đắt, em không mua nổi, liền không vào xem.”
Sở Phong quay người rời đi, Sở An Chi nhìn Sở Tẫn Huy và Thẩm Nguyệt một cái, cười nói: “Em cũng đi trước đây.”
Sở An Chi đuổi theo Sở Phong, rời khỏi cửa hàng xe BMW.