Tháng tám hoa quế rơi, trung thu sắp đến.
Trong đình viện của Lục trạch tràn ngập hương hoa ngào ngạt, Đường Cam cùng một tiểu gia nhân mười mấy tuổi cầm cái chổi và chiếu trúc hái hoa quế trong sân, tiểu gia nhân tên là Kim Túc, một đứa nhỏ thông minh tay chân lanh lợi, thằng bé hai ba bước trèo lên cây, xem Đường Cam bày sẵn chiếu trúc dưới tàng cây, gọi y: “Đường công tử, ngươi đứng xa một chút, để hoa quế không rơi trên người.”
Đường Cam nghe theo lùi lại mấy bước rồi ngẩng đầu nói: “Rơi trên người cũng không sao, ta vừa vặn thấm chút hương.”
Kim Túc ngồi trên một cành cây thô to bằng bắp đùi, cúi người lay động thân cây, cười hì hì, “Trên người công tử vốn thơm hương nha.”

“Chỗ nào ? Sao ta không hề ngửi thấy được ?” Đường Cam nghe nói xong liền giơ ống tay áo ngửi một cái, trên người chỉ có mùi bồ kết nhàn nhạt, y xốc cổ áo lên một chút để gần vào mũi, còn chưa ngửi thấy liền cảm giác được sau lưng chợt dán vào một nguồn nhiệt, có người ở bên tai y hít sâu một hơi nói: “Quả nhiên thơm mùi thật kích thích người khác.”
Thân thể Đường Cam giật mình một cái, đột nhiên xoay người, hai mắt trợn to giống như thú nhỏ bị hoảng sợ, lồng ngực phập phồng vội vã, Lục Thương thoáng nhếch khóe miệng, trên mặt còn mang theo một chút buồn ngủ, như một chú mèo to xác lười biếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play