Về 7 ngón tay, lúc trước có rất nhiều người từng thử điều tra. Tra ra tới người này trong những năm 80 làm việc trong đại đội kỹ thuật tại Nội Mông Cổ, thì không tra nổi nữa.

Đại đội kỹ thuật ở Nội Mông này, đến những năm 90 thì không còn truy ra tung tích, không biết đã rời đi đâu, nghe nói đa số là làm các hạng mục khai thác mỏ cơ mật quốc gia. Sau đó toàn bộ chuyển tới đơn vị khác, nên thông tin cơ bản bị cắt đứt.

Bởi liên tục hoạt động ở phía bắc, những kiến trúc ‘bảy ngón tay’, nằm chủ yếu ở phương bắc. Phía nam chỉ có lẻ tẻ.

Thiết kế ra bộ phận kiến trúc kì quái như vậy, còn thực hiện trong thời gian thi công, một người thì không đủ. Tôi nhìn Tiểu Hoa nói: “Hay bảy ngón tay không phải chỉ một người, mà là 7 người.”

Tiểu Hoa nhíu mày: “Sao lại nói vậy?”

Tôi nói: “Tôi nói cho cậu biết, từ bản vẽ thiết kế cho đến khi thành ngôi nhà ở, có rất nhiều người tham gia vào toàn bộ quá trình. Trong quá trình đó tuyệt đối không có khả năng che giấu được kết cấu bên trong không để người khác phát hiện. Vì vậy, đây nhất định là một tổ chức, rất có khả năng là 7 cá nhân.”

Đó là một thời kì buồn cho sự sáng tạo và cá tính, nếu có một đám người trẻ tuổi muốn đạt được một số ý tưởng kì lạ về thiết kế, thì cũng chỉ có thể thông qua biện pháp này.

Bỗng nhiên tôi nhớ tới một việc, bèn hỏi: “Khối kiến trúc bảy ngón cuối cùng là vào năm bao nhiêu?”

“Sau những năm 90 thì không còn phát hiện ra nữa.”

Thời kì phát triển nhanh nhất ở Trung Quốc là khi ấy, phải đối mặt với hàng loạt các chuyển dịch cơ cấu. Nhóm 7 người cũng không thể coi là nhỏ, trong dòng lũ của lịch sử không có khả năng mọi người vẫn cùng đi một hướng. Bọn họ vì cùng chí hướng mà tụ tập, vào thời đại phát triển, cái tôi được giải phóng, những ham muốn ban đầu cũng dần trở thành không còn quan trọng.

Vì vậy sau thập niên 90, nhóm 7 người liền giải tán. Từ thời tòa nhà này tới những năm 90, tính thời gian tới bây giờ, thì tuổi của nhóm 7 người này khẳng định không nhỏ, nói không chừng có người đã qua đời.

Đương nhiên, tất cả chỉ là dự đoán của tôi.

Tôi mở di động, bắt đầu chụp lại cây đàn dương cầm. Nếu người kia đang ở trong phòng, như vậy trên đàn nhất định có gợi ý.

Đàn dương cầm rất lớn, vô cùng nặng, dùng chất gỗ rắn chắc, dây đàn bên trong rất nhiều sợi chưa căng.

Thành thực mà nói, cây đàn này vô cùng bình thường, chính là kiểu trong các gia đình trung lưu ở tô giới trước đây. Tôi với mấy loại nhạc cụ cũng không có hiểu biết gì. Cẩn thận xem xét cũng không phát hiện được gì. Tuy nhiên dây đàn không có dấu hiệu oxy hóa, chứng tỏ nó chỉ là cây đàn được sửa lại mới gần đây.

Tôi và Tiểu Hoa đem vải bọc đàn trải trên mặt đất, phát hiện phía trên có một bức tranh.

Đó là bản vẽ thiết kế tiết diện bên, tôi vừa liếc qua đã nhận ra, chính là bản thiết kế của căn nhà cũ chúng tôi đang đứng. Có thể trông rõ ràng thiết kế đại sảnh, tầng hầm và tầng 2, cầu thang, cấu trúc thông gió lò sưởi. Một số trang trí mặt tiền, điển hình là thiết kế của kiến trúc sư người Ý bắt chước từ dân Pháp. Tôi từng dành nhiều thời gian để nghiên cứu các trường hợp trong sách, cũng đi thực tế tới nhiều hiện trường phác họa ở vùng tô giới.

Tuy nhiên đây chỉ là một bộ phận, không phải là chủ thể. Tôi kinh ngạc phát hiện ra, căn biệt thự chỉ chiếm một phần mười trong bản thiết kế, khu vực ngầm trên bản thiết kế, có người đã vẽ một bóng đen khổng lồ.

Bóng đen này diện tích gấp khoảng chục lần, đường viền bất quy tắc. Thoạt nhìn, tựa như một sinh vật khổng lồ xấu xí, bao trùm cả kiến trúc ngầm.

“Đây là cái gì?” Tôi và Tiểu Hoa quay mặt nhìn nhau.

“Phía dưới gian phòng này, có dị vật?” Tôi đặt ra nghi vấn, “Ngôi nhà này, được xây dựng trên một cơ quan khổng lồ?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play