Đường Tống học theo điệu bộ của tôi, cũng sờ sờ tóc tôi, nói: “Anh đang nói cái gì đấy? Ăn phải đồ bị hỏng, đầu óc có vấn đề à? Sao lúc bình thường, lúc bất thường? Thật đáng thương?”
Tôi đẩy tay nó ra, ghét nhất là bị loại người này giả bộ thân thiết , rõ ràng tôi với nó biết nhau chưa được một ngày. Nhìn con bé, tôi nói: “Nhóc có biết khi tôi ở Tây Tạng đã trải qua rất nhiều chuyện. Tôi biết kẻ thù của mình, bọn họ không phải loại quan tâm tới tính mạng con người. Nếu họ biết có một cái bẫy, đi vào không thể đi ra, bọn họ sẽ không ở bên ngoài do dự, đắn đo, chắc chắn sẽ trực tiếp phái một kẻ làm vật hy sinh đi vào, thông qua hình thức nào đó đưa thư chứa tin tức ra, sau đó mặc kệ cho kẻ hy sinh kia ở trong bẫy. Nhưng tôi tin rằng, không phải ai trong bọn họ cũng không có bất kì cảm xúc gì với thế gian này, một số kẻ trời sinh đã nhạy cảm hơn người, biết sợ hãi cái chết. Đặc biệt, nếu nghĩ tới chính mình bị vây chặt trong bóng tối, dù nơi này có tích trữ lương thực, có thể ở dưới đất này mười mấy năm, cuối cùng cũng hóa điên mà chết, cái chết này so với tử vong đơn thuần còn đáng sợ hơn nhiều.”
Đường Tống có vẻ trầm mặc.
“Bọn họ phái một cô nhóc xuống, sau khi cô bé này xuống đây, ý muốn sinh tồn đã phá vỡ những gì được huấn huyện lúc trước. Cô bé lựa chọn im lặng, không hề truyền tải thông tin gì ra bên ngoài, vì vậy đám người cấp trên tưởng cô bé đã chết, lại phái một người khác xuống. Cô bé lúc đầu đã dùng tọa độ tạo một cái bẫy, giết kẻ kia.”
“Sau khi liên tục hai người biến mất trong cạm bẫy, đám người kia không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sự tình lâm vào bế tắc. Sau khi suy tính một thời gian, ba ngày trước chúng tôi bắt đầu dọn kho, người thứ hai kia phải xuống đó nội trong ba ngày này, thì trong điện thoại của cô bé mới có ảnh chụp của tôi.” Tôi chỉ vào trán Đường Tống, “Các cô gái đó đã quen việc hoạt động bên ngoài với mặt nạ da người, nhưng sau thời gian dài đeo mặt nạ, sẽ sinh ra biến dạng. Nơi này rất nóng, cô bé đó đổ rất nhiều mồ hôi, cho nên mặt mũi nhìn rất kì quái.”
Đường Tống cắn mội dưới, thân hình từ từ cách xa tôi.
“Đường Tống, tôi biết đó không phải tên thật của em. Lúc em bắt đầu huyên thuyên bậy bạ, tôi cũng bắt đầu bịa chuyện lung tung. Mỗi lần tôi phân tích, đều dừng lại một chút trước điểm vạch trần bộ mặt của em, cho em thời gian hoàn thành lời nói dối của mình. Nhưng em không hề tự giác, lại còn cùng tôi xây dựng một câu chuyện ngoạn mục nhưng sơ hở chất chồng.” Tôi nói, “Em không thể kìm được mà quanh quẩn trở lại mục đích thực sự của mình, mỗi lần đều giống nhau, vì thế tôi có thể biết được, em rốt cuộc muốn làm gì. Tuy nhiên, em đã không để ý một chuyện, khiến cho mọi cố gắng đều biến thành trò cười.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT