Nụ hôn kéo dài hồi lâu mới chịu kết thúc, nhưng tim Thẩm Tinh Tuế vẫn đập mạnh, không muốn kết thúc chút nào.
Cậu chớp chớp đôi mắt, e sợ cho bản thân có phải lại xuất hiện ảo giác gì rồi không. Tối hôm nay, trong tiết trời se se lạnh của mùa xuân, hắn nghe được người mình thầm mến mấy năm nay tỏ tình với cậu.
Bàn tay có phần thô ráp của Phó Kim Tiêu khẽ lướt qua khuôn mặt Thẩm Tinh Tuế, cười khẽ một tiếng: “Phản ứng lại chút đi Thẩm lão sư, em như vậy làm anh mất mặt quá.”
Thẩm Tinh Tuế chậm rãi hoàn hồn, gương mặt trắng nõn đỏ bừng lên.
Xấu hổ quá! Bọn họ, bọn họ mới hôn môi!! 
Phó Kim Tiêu thấy cậu mới vậy thôi đã ngượng, vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch cười cười: “Da mặt mỏng như vậy.”
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, không phải da mặt Thẩm Tinh Tuế quá mỏng, mà là bởi vì da mặt người nào đó quá dày, chẳng qua là không ai dám nói ra câu này thôi. Phó Kim Tiêu: “Xem ra anh phải nỗ lực rồi, Thẩm lão sư cũng phải quen dần nữa chứ.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play