Một hàng người đi kẻ tới, hôm nay không biết vì lý do gì mà đắt hàng hơn hẳn ngày bình thường, vợ chồng Trương thị ở bên trong làm bánh mật, Giản Tinh Tuế liền ở bên ngoài hỗ trợ, làm công việc thu ngân, thực ra ngay từ đầu cậu làm cũng không được thuần thục lắm, cũng có chút luống cuống tay chân, nhưng sau một thời gian động tác cũng bắt đầu lưu loát hơn nhiều, thời điểm đối mặt với khách hàng cũng xem như là đâu vào đấy.

Người chung quanh thanh âm khá ồn ào, cậu cúi đầu vội vàng thối tiền lẻ cho khách, lại nhanh tay chuẩn bị điểm tâm cho người khác, lúc này, một giọng nói có nói hơi chút trầm thấp vang lên: “Phiền cậu, đóng gói cho tôi hai phần bánh gạo nếp, lại thêm một phần món ăn chiêu bài của quán.”

Giản Tinh Tuế cả người cứng đờ.

Thanh âm có chút quen thuộc lọt vào tai, tâm của Giản Tinh Tuế như là lỡ một nhịp, cậu đột ngột ngẩng đầu, người trước mặt người khoác một lớp áo khoác, mang kính râm cùng khẩu trang, mặc dù thấy không rõ khuôn mặt, nhưng tay cậu không khống chế được mà run rẩy, ngay cả hô hấp đều bắt đầu cảm thấy khó khăn, cách xa đã nhiều năm, nhưng chỉ cần nghe được thanh âm là cậu đã có thể phân biệt được.

Phía sau bỗng truyền đến thanh âm của Trương Hà: “Tuế Tuế, bánh nếp xong rồi đây.”

Giản Tinh Tuế vội vàng hoàn hồn, hướng khách hàng nói: “Tốt, ngài chờ một lát.”

Cậu tâm loạn như ma, người chung quanh nói chuyện khá ồn, lại thêm tiếng phụ nữ ngắt lời, nguyên bản nội tâm vốn chắc chắn lại có chút do dự, Phó ảnh đế như thế nào sẽ đến loại địa phương này? Dùng đầu ngón chân đầu ngẫm lại đều không có khả năng? Trên thế giới nói không chừng chỉ là hai người có giọng nói giống nhau, hơn nữa, bản thân chỉ là một pháo hôi, chẳng lẽ còn dám tưởng tượng vận khí sẽ tốt như vậy?

Bình tĩnh, không thể hoảng, khẳng định không có khả năng.

Trương Hà đem phần ăn đã làm tốt đặt trong khay, Giản Tinh Tuế đóng gói tốt liền đưa cho Phó Kim Tiêu, cậu lúc này đã bình ổn, vì thế liền mở miệng: “Đơn hàng của anh tổng cộng là 67 tệ, xin hỏi là trả bằng tiền mặt hay là quét mã.”

Phó Kim Tiêu: “Tiền mặt.”

Người đàn ông từ trong túi lấy ra một cái ví, đó là một cái ví đen tuyền, không rõ nhãn hiệu, kiểu dáng cũng rất kinh điển, bên trong còn có các loại thẻ xếp thành hàng một chỉnh tề, từ bên trong ví, anh lấy ra một tờ 100 tệ đưa cho Giản Tinh Tuế, ngón tay thon dài trắng nõn sạch sẽ, còn có phần quen thuộc, điều này làm cho Giản Tinh Tuế trong nháy mắt liền xuất thần.

Phó Kim Tiêu nhướng mày, ánh mắt dừng trên người cậu dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Giản Tinh Tuế vội vàng hoàn hồn, thậm chí còn có chút xấu hổ mà đỏ tai. Cậu vậy mà lại nhìn chằm chằm tay một khách hàng xa lạ mà phát ngốc! Đúng là hành vi thèm thuồng, thật muốn tự đánh bản nhân!

“Không, không có gì!” Giản Tinh Tuế luống cuống tay chân mà thu hồi tiền, cậu mở ra ngăn tủ bắt đầu lấy đếm tiền thối, bởi vì động tác biên độ có vấn đề, tay áo bị tuột lên, lộ ra miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại, nhưng cậu không có phát hiện, đem tiền lẻ đưa cho lại Phó Kim Tiêu: “Tiền thừa của anh.”

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt gật đầu: “Cảm ơn.”

Người đàn ông chỉ là tùy tiện quét mắt một vòng tiền trên tay, anh lấy ra một tờ hai mươi đưa cho Giản Tinh Tuế nói: “Thừa rồi, đưa lại tôi tờ 10 nguyên là được.”

Bởi vì quá hoảng hốt mà còn thối sai tiền! Giản Tinh Tuế cảm giác cái mặt già này cũng không còn chỗ nào để úp vào, cậu vội vàng tiếp nhận tiền, khom lưng: “Thực xin lỗi.”

Vợ chồng Trương thị đứng phía sau nghiêng ánh mắt tò mò, Giản Tinh Tuế liền nhanh chóng tìm một tờ mười nguyên đưa cho Phó Kim Tiêu, còn thuận miệng nói thêm một câu nói: “Anh đóng gói hai phần thì buổi tối không nên ăn quá nhiều, không dễ dàng tiêu hóa, nếu ăn không hết có thể đặt ở tủ lạnh ngăn đông để bảo quản.”

Phó Kim Tiêu nhận tiền: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Giản Tinh Tuế tâm còn đang loạn, muốn xác định lại không dám, lòng rối như tơ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, người đều sắp phải đi, phải đi rồi. Cậu có chút hơi hoảng loạn, trên đỉnh đầu lại vang lên thanh âm: “Tôi cũng nhắc cậu một chút.”

Giản Tinh Tuế sửng sốt, có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu.

Thân hình người đàn ông cao lớn đứng đó, hắn đem đồ vật xách lên, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Nếu bị thương thì phải chú ý xử lý cho tốt, thời tiết đang nóng, dễ dàng bị nhiễm trùng.”

Thân hình Giản Tinh Tuế hơi cứng lại, miệng vết thương trên cánh tay cậu bởi vì không xử lý tốt, nên hiện tại cảm giác đau đớn vẫn khá rõ ràng, chính là mấy ngày ở chung, vợ chồng Trương thị còn không phát hiện, mà người trước mặt, chỉ là bèo nước gặp nhau, liền chú ý tới, loại cảm giác này thực kỳ diệu, trong lòng cậu bỗng dâng lên chút ấm áp, lại tập trung nhìn vào, phát hiện trên quầy vậy mà lại xuất hiện một miếng băng keo cá nhân.

Là hắn a.

Giản Tinh Tuế không biết bởi vì sao, một khắc lúc đó mọi do dự đều bị cậu vứt đi, cậu nhìn bóng dáng người sắp rời đi, nói: “Cảm ơn!”

Đem băng keo cá nhân cầm tới, ở đó còn vương lại chút độ ấm, thật giống như nhiệt độ cơ thể của người đàn ông còn chưa kịp tản đi, cậu bỗng chần chờ, nếu bỏ lỡ cơ hội này khả năng sau này sẽ không còn được gặp lại, vì vậy Giản Tinh Tuế lấy hết dũng khí, nhìn anh nói: “Tôi có thể biết anh là ai sao, lần sau… Tôi lại báo đáp anh.”

Người đàn ông hơi dừng bước chân, quay đầu lại: “Chỉ là chuyện nhỏ không có gì.”

Rất kỳ quái, rõ ràng nhìn thấy được một phần khuôn mặt, nhưng khi anh đứng ở dưới ánh mặt trời, Giản Tinh Tuế bất luận thế nào cũng không kìm được nhịp tim đang bất ổn của mình, người đàn ông thân hình cao lớn cả người lộ ra một cỗ hơi thở ưu nhã, hắn câu môi: “Còn việc tôi là ai……”

Giản Tinh Tuế nhìn thẳng hắn, liền thấy người đàn ông hướng cậu phất phất tay, ngữ điệu tựa hồ hàm chứa vài phần ý cười, dừng ở trong lòng người cảm giác nóng bỏng: “Người qua đường mà thôi.”

****

Chạng vạng

Kết thúc công việc trong tiệm, Giản Tinh Tuế cũng về tới phòng mình.

Cậu ngồi ở giường nhớ lại sự tình đã xảy ra, cậu thật sự không nhận nhầm thanh âm của Phó Kim Tiêu, cho dù đã bao nhiêu lần tự nhắc nhở bản thân không có khả năng, cậu vẫn như cũ cảm thấy người kia chính là Phó ảnh đế, nếu đổi lại là người khác, võ trang kín mít như vậy, chỉ là thanh âm thôi thì không thể xác định được, nhưng cậu không phải người khác, cậu là fan của Phó Kim Tiêu trong suốt mười năm.

Phó ảnh đế mười chín tuổi lấy vai trò ca sĩ xuất đạo, khi đó Giản Tinh Tuế cũng chỉ mới mười lăm tuổi, ngẫu nhiên đi qua góc đường nghe được tiếng hát, liền không thể quay đầu, suốt mười năm không kể tháng ngày, cậu đều ở sau lưng yên lặng mà theo đuổi, từng bước đi nhỏ từng cái dấu chân, tận mắt chứng kiến Phó Kim Tiêu từ một ca sĩ vô danh cho đến lúc vinh quang đi trên thảm đỏ, từ lúc bị người ghen tị bôi xấu, bị phần lớn fans quay lưng bỏ mặc, đến khi trở thành một vì Tinh Quang lộng lẫy, bước lên thần đàn, quá trình đó cậu chưa một khắc nào rời đi.

Thật sự là anh sao……

Giản Tinh Tuế cầm băng keo cá nhân trong tay mà luyến tiếc dùng, lăn qua lộn lại nhìn đến xuất thần.

Nhớ tới nguyên tác trong tiểu thuyết, lấy kết cục là Phó ảnh đế cùng giản An Nhiễm thành thân, tâm cậu liền từng đợt từng đợt mà đau đớn, dựa theo định luật thế giới, ác độc pháo hôi cũng có thể có được kỳ ngộ như vậy sao? Nghĩ nghĩ, Giản Tinh Tuế nghĩ tới một đoạn trong nguyên tác thân mình liền cứng đờ ——

Nếu dựa theo cốt truyện kiếp trước, bởi vì chính mình lì lợm la liếm không chịu rời đi Giản gia, cho nên An Nhiễm vẫn ở lại cửa hàng bánh gạo, nói cách khác, cuộc gặp gỡ chiều nay, vốn dĩ phải là của An Nhiễm cùng Phó Kim Tiêu!

Bởi vì chính mình trọng sinh, đưa ra lựa chọn mới, cho nên mới xuất hiện hiệu ứng bươm bướm, hình thành cục diện như hiện tại?

Giản Tinh Tuế hướng trên giường nằm xuống, thở nhẹ một tiếng: “Không thể nào……”

“Đinh linh linh”

Tiếng chuông di động vang lên.

Giản Tinh Tuế nghe máy, không nghĩ tới người liên hệ lại là người đại diện a, không sai, cậu cũng đã ký qua hợp đồng với một cái công ty giải trí, nhưng do cậu chỉ là người mới, chỉ vừa tốt nghiệp, hơn nữa trước kia tâm tư hắn vẫn luôn đặt vào mấy chuyện tranh đấu với An Nhiễm, nên căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bồi dưỡng sự nghiệp.

Người đại diện nói: “Tiểu Tuế a, gần đây thế nào? Chuyện của cậu tôi đều đã nghe qua, cậu sống trên đời trải qua thăng trầm, sau này rồi sẽ tốt lên, cậu đừng quá để tâm.”

“Vương ca.” Giản Tinh Tuế thành thật nói: “Anh yên tâm, tôi vẫn tốt.”

Người đại diện thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn nói: “Cậu còn ổn là được, cái kia trong tay tôi hiện tại có cái tiết mục tổng nghệ tuyển tú a, chiêu mộ một trăm tân nhân tham gia, tôi cảm thấy khá thích hợp với cậu, cậu xem xem có muốn đi tham gia thử không?”

Giản Tinh Tuế nhớ tới cái tiết mục này, cậu đời trước cũng nhớ rõ có một chương trình tuyển tú rất nổi tiếng, vì thế liền hỏi: “Có phải hay không chính là 《 Tinh Quang 》?”

Người đại diện Vương ca khϊếp sợ: “Cậu làm sao biết được?”

Giản Tinh Tuế vô pháp giải thích, chỉ có thể nói: “Tôi nghe người khác nói, nhưng cũng không rõ ràng lắm.”

Vương ca cầm điện thoại nói: “Chương trình này có thể xem như là một cơ hội tốt, có thể giúp cậu gia tăng độ hiện diện, còn có thể bộc lộ tài nghệ, nếu may mắn, cậu còn có cơ hội trở thành thành viên trong đoàn xuất đạo, như vậy tiền đồ liền vô lượng.”

Giản Tinh Tuế biết, chính mình không có khả năng.

Đời trước vai chính An Nhiễm chính là dựa sức nóng của chương trình này, cuối cùng thành công debut ở vị trí C, mà giám khảo quan trọng được chương trình đích thân mời đến lại chính là ảnh đế đỉnh lưu Phó Kim Tiêu, cũng chính là người cùng vai chính diễn một hồi tình cảm, nhân tố không thể thiếu trong cốt truyện, bất quá đời trước bản thân cậu không có tham gia, bởi vì lúc ấy cậu vừa mới bị đuổi ra khỏi nhà, tay cầm chi phiếu ở khách sạn oán hận khổ sở một hồi.

Vương ca dò hỏi cậu nói: “Thế nào, có đi hay không?”

Giản Tinh Tuế có chút do dự: “Tôi sẽ suy xét.”

Cậu đương nhiên muốn đi, nếu như đi khả năng liền có thể nhìn thấy thần tượng, hơn nữa hiện tại không có công việc có thể kiếm tiền cũng không phải biện pháp tốt, nhưng hiện tại cậu không muốn cùng An Nhiễm nhấc lên quan hệ, càng không muốn cùng Giản gia nhấc lên quan hệ, cái chết ở kiếp trước dường như hiện lên rõ ràng trước mắt cậu, cùng vai chính chịu đối nghịch chính là sẽ không có kết cục tốt, hiện tại cậu chỉ nghĩ cách An Nhiễm thật xa, tốt nhất đời này đều không cần gặp lại.

Vương ca thở dài một tiếng: “Vậy trong hai ngày này, cậu nghĩ kỹ rồi gọi điện cho tôi.”

Giản Tinh Tuế lên tiếng đáp ứng. Điện thoại cơ hồ là vừa tắt, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.

Giản Tinh Tuế ngồi dậy: “Mời vào.”

Mở cửa chính là Trương Hà, bà nói: “Tuế Tuế, xuống dưới ăn cơm thôi.”

Giản Tinh Tuế trả lời một tiếng liền ngồi dậy đi theo xuống lầu, cậu đang ở trong một căn phòng nhỏ, mấu chốt là trong phòng này không có điều hòa, chỉ có một quạt điện, mùa hè nóng bức, cũng may phía dưới mở ra điều hòa, cậu ở trên cũng đỡ một chút.

Trương Hà múc cho cậu một chén mì: “Tuế Tuế, như vậy đủ không?”

Giản Tinh Tuế nói: “Đủ ạ.”

Cậu không có trực tiếp ngồi xuống ăn cơm, mà là đi vào buồng trong hỗ trợ cầm thêm đũa cùng chén ra. Chờ Trương Hướng Dương đem cửa bên ngoài đóng kín ngồi vào bàn, cả nhà mới ngồi xuống cùng nhau bắt đầu ăn cơm, Giản Tinh Tuế mấy ngày nay trừ bỏ buổi chiều sẽ qua quán ăn giúp đỡ, cơm chiều đều là cùng nhau ăn.

Trương Hà nói: “Hôm nay em tính một chút, vậy mà lại bán được hơn một ngàn.”

Trương Hướng Dương gật đầu nói: “Hiện tại cuối tuần, khẳng định buôn bán tốt một chút.”

“Em đại khái tính lại một chút số lượng điểm tâm hôm nay, chúng ta đại khái kiếm lời hơn hai ngàn.” Trương Hà là thực ra lại là một người phụ nữ biết tính toán: “Nhưng là mấy hôm trước rõ ràng cũng bán số lượng như vậy, nhưng em thấy thu vào cũng phải đến 3000 a.”

Trương Hướng Dương ăn mì sợi nói: “Hẳn là do số lượng món ăn khác nhau đi, mấy hôm trước là An Nhiễm giúp đỡ thu ngân, hiện tại là Tuế Tuế, anh không rõ lắm.”

Giản Tinh Tuế cuối cùng cũng rõ ràng, bữa cơm này rốt cục là có ý gì.

“Mỗi một phần thu vào đều được ghi lại trong máy.” Giản Tinh Tuế buông chén đũa nói: “Nếu không rõ ràng cái gì, cả hai có thể tự kiểm tra.”

Trương Hà thấy cậu có chút không vui, vội vàng nói: “Tuế Tuế ý dì không phải vậy, con xem, chiều nay chẳng phải có người đàn ông đến mua đồ, con hình như đã thối sai hay sao, hẳn là không cẩn thận, đúng là đã làm khó con, trước kia là thiếu gia, khẳng định chưa trải qua loại sống hoạt này, khó tránh có chút sai sót. Lần sau, vẫn là dì tới thu tiền đi, con ở phía sau giúp đỡ Hướng Dương……”

Mấy ngày nay là bởi vì lo trong tiệm quá nhiều việc, Giản Tinh Tuế mới nghĩ đến hỗ trợ thu bạc, không nghĩ tới cậu cư nhiên phải đối mặt với nghi ngờ như vậy, cậu nhìn khuôn mặt của Trương Hà, bỗng nhiên nhớ tới An Nhiễm, cuối cùng nhận ra được một thân tính cách của vai chính kia rốt cuộc là học từ đâu, đúng là quá giống nhau.

Giản Tinh Tuế khóe miệng gợi lên nụ cười châm chọc cười nói: “Không cần.”

Trương Hà sửng sốt.

“Tôi quá hai ngày phải đi công tác, đại khái suất sẽ ở ký túc xá của công ty, hẳn là không trở về bên này.” Giản Tinh Tuế đứng lên: “Nếu hai người thật sự bận rộn, liền thuê thêm người làm, người làm thu ngân miễn phí này quả thật không có kinh nghiệm, đích xác khó có thể đảm nhiệm.”

Trương Hướng Dương không nghĩ tới chuyện sẽ đến mức này, hắn trừng mắt nhìn vợ một cái, vội vàng nói: “Tuế Tuế, con đừng hiểu lầm, dì…… mẹ con không phải có ý này, con không cần phải dọn đi?”

Giản Tinh Tuế đứng ở cạnh bàn nhìn hắn, đem sắc mặt hai người thu hết vào đáy mắt, mở miệng: “Có ý tứ này hay không hai người tự biết rõ, con người ta đích xác không ưu tú bằng An Nhiễm, nhưng con cũng chưa từng làm ra mấy hành động bẩn thỉu như vậy, cũng sẽ không vì để trộm mấy trăm đồng tiền mà nhận làm một công việc tay chân, con không biết hai người vì cái gì mà cho rằng con là người như vậy, hai mươi năm chiếm đoạt cuộc sống vốn có của An Nhiễm là lỗi của con, nhưng đối với hai, con không có gì để xin lỗi.”

Ngược lại, ôm sai con, ngọn nguồn dẫn tới mọi bi kịch, phải xin lỗi, chính là các người.

Giản Tinh Tuế nói xong sau liền không nói thêm câu nào, xoay người đi lên lầu, đóng cửa lại, lấy ra di động gọi tới người đại diện: “Vương ca, quấy rầy anh rồi, tôi chính là muốn cùng anh nói một tiếng, cái chương trình tuyển tú kia, tôi tham gia.”

 

Hết chương 4.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play