Giản Tinh Tuế từ trên lầu một đường đi xuống, vốn dĩ cho rằng có thể an ổn mà rời khỏi cái nhà này, ai biết vừa mới đến dưới lầu, đối diện liền xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang, dung mạo đoan chính, nhưng sắc mặt người này nhìn có vẻ không tốt, đây là anh cả Giản Cố, kiếp trước hắn cũng một trong số những " hộ hoa sứ giả" bên người An Nhiễm.
Quả nhiên, Giản Tinh Tuế còn chưa kịp mở miệng, nam nhân đã bước tới đứng ngay trước mặt: “Ba đã cùng cậu nói qua?”
Giản Tinh Tuế gật đầu: “Ân.”
“Vậy còn cậu?” Giản Cố dùng ánh mắt cao ngạo mà nhìn xuống, ngữ khí khinh thường như gần như xa: “Cậu lấy ở chỗ ông ấy bao nhiêu tiền?”
“……”
Giản Tinh Tuế cạn lời: “ ...”
Giản Cố có chút chán ghét nhướng mày: “Cậu còn ngại không đủ?"
Giản Tinh Tuế trực tiếp bị mấy lời này của hắn chặn họng, quả thật đúng là triệt để hết chỗ nói, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng lại kiểu gì, mà đối với Giản Cố, dáng vẻ này lại giống như là bị nói trúng tim đen mà im lặng.
Giản Cố cười lạnh một tiếng: “Giản Tinh Tuế, anh trai đúng là không nhìn lầm cậu, trong đầu của cậu liền một chút nhân nghĩa một chút cảm tình cái gì cũng không có, tất cả đều là tiền tài cùng quỷ kế sao?”
Giản Tinh Tuế đột nhiên bị giáo huấn.
Giản Cố còn tưởng rằng bản thân nói trúng rồi, lạnh giọng: “Nói đi, cậu muốn bao nhiêu.”
“……”
Chút tia khổ sở mới nảy sinh trong lòng Giản Tinh Tuế nháy mắt bị đẩy lùi, dù sao cũng sẽ rời đi, từ nay về sau sẽ cùng bọn họ không còn chút liên quan, tội gì phải chịu đựng loại tính khí này, lập tức nhướng mày, thanh âm thiếu niên to lớn vang dội: “Tôi nói tôi không lấy chính là không lấy, anh nghe không hiểu tiếng tiếng người sao?”
Giản Cố sắc mặt biến đổi.
Từ nhỏ đến lớn, em trai này của hắn dù nghịch ngợm hư hỏng thế nào, trước mặt hắn cũng sẽ thu liễm đi một chút, vậy mà không ngờ tới rằng, Giản Tinh Tuế vậy mà lại dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình.
Giản Tinh Tuế bình tĩnh nhìn hắn, mở miệng phản bác: “Anh nói tôi trong lòng không có một chút nhân nghĩa cảm tình, vậy thì anh đang nói chuyện với tôi đây, há mồm ngậm miệng liền nhắc đến tiền, thì so với tôi cao quý hơn được bao nhiêu phần?”
Giản Cố ánh mắt xuất hiện lệ khí: “Giản Tinh Tuế, đây là cách cậu cùng trưởng bối nói chuyện? Một chút giáo dưỡng đều không có!”
Giản Tinh Tuế bật cười, lần này là thật lòng, từ trong đáy lòng cảm thấy nực cười, cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Hiện tại, anh vẫn được tính là trưởng bối của tôi sao?”
Giản Tinh Tuế bình thản nói: “Hôm nay chẳng phải tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi hay sao?”
Giản Cố hơi nghẹn: “Cậu……”
“Vị tiên sinh này.” Giản Tinh Tuế lúc này cũng lười cùng hắn dây dưa: “Nếu đã không có gì việc gì để nói, có thể tránh đường được chứ, thật sự rất mất thời gian.”
Giản Cố theo bản năng mà tránh ra, hắn ở công ty luôn được người người tôn trọng, lấy địa vị Giản gia ở bên ngoài cũng luôn chưa ai nói chuyện kiểu này với hắn, hôm nay biết được An Nhiễm lại bị đứa em trai kia của mình khi dễ, liền vội vội vàng vàng gấp gáp trở về răn dạy một chút, ai biết cư nhiên ở trong phòng khách lại bị Giản Tinh Tuế mỉa mai, nhưng châm chọc nhất chính là, hắn một chút còn không thể phản bác được!
“Giản Tinh Tuế!”
Mắt thấy người đều đã sắp đi, liền mở miệng muốn giữ người lại, tìm lại trở về mấy phần mặt mũi.
Giản Tinh Tuế dừng lại bước chân, hắn đứng ở trước cửa quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Giản Cố mắt sáng như đuốc, tổng tài đại nhân sắc mặt lạnh lùng, thái độ giống như đang muốn ra quyết định sa thải nhân viên: “Sau khi cậu rời đi, từ nay về sau liền không còn là con cháu của Giản gia, càng không còn là em trai của tôi, An Nhiễm mới là thiếu gia đích thực của cái nhà này, hy vọng cậu về sau không dùng tên tuổi của Giản gia đi làm bậy, yên ổn mà làm người.”
Giản Tinh Tuế nhàn nhạt liếc nhìn hắn: “Nói xong rồi?”
Giản Cố cảm giác chính mình như đang đánh vào bông, hắn vốn là người cao ngạo, ngày thường cũng là mang một bộ dạng hành xử trưởng thành, lúc này không có thể hoàn toàn bỏ hết mặt mũi mà mắng mỏ Giản Tinh Tuế, làm trong lòng có chút bị đè nén, nhưng cũng vô kế khả thi, cuối cùng chỉ có thể nói thêm một câu: “Cậu tốt nhất làm được, nếu không tôi cũng sẽ không nể tình.”
Giản Tinh Tuế mở miệng: “Hiện tại cũng đâu có thấy anh khoan dung thêm được chút nào.”
Giản Cố: “……”
Giản Tinh Tuế đáy mắt hiện lên ý cười trào phúng, hướng hắn vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”
Sau khi hoàn toàn ra khỏi tòa nhà lớn kia của Giản gia, cảm nhận không khí mát mẻ truyền đến, Giản Tinh Tuế mới cảm thấy hô hấp thông thuận, mọi người trong tòa nhà kia tựa hồ đối với chính cậu có một loại ác ý thâm trầm, ép cậu thở không nổi. Tuy nhiên lúc này, cậu nhận ra bản thân lâm vào một tình huống tương đối khó xử, cậu không biết cha mẹ ruột mình ở nơi nào a???
Kiếp trước cậu căn bản không có trở về, lưu lại cùng An Nhiễm dây dưa không thôi, sau đó lại cầm chi phiếu đi khách sạn ở, từ đầu tới cuối cũng chưa từng trở về qua, chỉ nhớ là hai người đó mở một quán ăn nhỏ. Giờ thì hay rồi, ngay cả địa chỉ cậu đều không có nhớ rõ.
Giản Tinh Tuế theo bản năng mà lục túi, không nghĩ tới thật sự đúng là có cái gì: “Tờ giấy?”
Đây là một tờ giấy bị vò đến nhăn nheo, mặt trên viết một cái địa chỉ, hẳn chính là địa chỉ nhà cha mẹ ruột cậu, đại khái là trước đó có người đưa cho mình, bản thân cậu cũng tùy tiện bỏ vào.
Giản Tinh Tuế thở dài: “May mắn a……”
Đối với Giản Tinh Tuế vừa mới trọng sinh mà nói, có rất nhiều chuyện cậu muốn làm, cũng nguyện ý nỗ lực thay đổi.
Đời này cậu không đòi tiền, tự nhiên cũng không còn chỗ để đi, nếu có thể cùng những người gọi là cha mẹ ruột gặp mặt một lần, nói không chừng kết quả cũng sẽ thay đổi.
Giản Tinh Tuế nhìn chỉ đường vẫn còn 3 km, cảm khái một câu: “Sớm biết thế này thì ít nhất vẫn nên nhận tờ chi phiếu kia a, ít nhất đêm nay còn có thể đi khách sạn ở một đêm.”
******
Bất quá may mà thân thể này còn chưa giống như kiếp trước lúc cậu chết đi, đi đường xa cũng sẽ không mệt đến như vậy.
Cha mẹ cậu ở tại một tiểu khu nhỏ của thành phố, rời đi khu vực tòa nhà, khu phố cũ bên này liền dần dần xuất hiện các gian hàng bán pháo hoa, người cưỡi xe đạp điện, xe ba bánh đi tới đi lui, ven đường còn có người bán rong ở đó rao bán trái cây.
Giản Tinh Tuế cảm thấy mọi thứ ở đây thật sự rất náo nhiệt.
Dựa theo địa chỉ trên tờ giấy, cậu đi tới trước cửa một cửa hàng nhỏ, hình như là bán bánh mật, chỉ là hôm nay không biết vì sao lại không mở cửa, cậu nghĩ nghĩ liền ở trước cửa hàng tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống.
Ven đường không ít người đi ngang qua thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn cậu với ánh mắt tò mò, đợi một hồi lâu, từ nơi giao lộ rốt cuộc hiện lên hình ảnh hai người đang đi tới, vừa đi, đôi vợ chồng này vừa nói chuyện: “Nhìn Nhiễm Nhiễm bị dọa đến mức như vậy, lòng em thật không chịu được.”
Nam nhân kia nghe vậy cũng nói: “Thằng nhóc kia, thật sự là vô pháp vô thiên, sao có thế làm những chuyện như vậy chứ.”
Người phụ nữ bên cạnh hắn thở dài, một bộ dáng bi thương: “Nhiễm Nhiễm đáng thương, chỉ mới nghĩ đến việc thằng bé từ nay về sau liền không còn ở với chúng ta, rất ít khi có thể thấy con, lòng em liền giống như bị dao cắt.”
Người đàn ông vội vàng an ủi bà: “Đừng quá khổ sở, Nhiễm Nhiễm về sau cho dù có ở cùng một chỗ với chúng ta hay không, trong lòng chúng ta, thằng bé vĩnh viễn là máu mủ ruột thịt, tình nghĩa như cũ sẽ không thay đổi.”
Người phụ nữ lúc này mới bình tĩnh lại một ít, gật gật đầu.
Giản Tinh Tuế đang ngồi ở trước cửa tiệm liền dưới tình huống như vậy cùng hai người bốn mắt nhìn nhau, gặp mặt.
Hai vợ chồng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mới phản ứng lại đây, có chút không dám tin mà chỉ vào Giản Tinh Tuế nói: “Cậu, sao cậu lại tới đây?”
Giản Tinh Tuế có chút thất lạc, hắn hỏi lại: “Tôi không nên tới sao?”
Chính mình dựa theo đạo lý chẳng phải mình chính là con trai ruột của bọn họ hay sao, nhìn phản ứng của đôi vợ chồng này, đúng thật là khiến cậu vừa không thể hiểu được lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ, cậu nguyên bản trước lúc tới còn có ít ảo tưởng, lúc này tâm liền lạnh đi một chút.
Thấy vợ mình còn đang khϊếp sợ, nam nhân liền dẫn đầu mở miệng: “Con hẳn là Tuế Tuế đi.”
Giản Tinh Tuế gật đầu.
Nhìn thấy con trai ruột của mình, biểu hiện của đôi vợ chồng này một chút cũng không giống như là kích động, ngược lại càng giống kiểu thái độ ngượng ngùng không biết nên làm như thế nào hơn.
Nam nhân liền bước qua nhanh chóng mở cửa, ngươi phụ nữ liền hướng Giản Tinh Tuế nói: “Dì kêu Trương Hà, ông ấy là Trương Hướng Dương, bọn ta có mở một cửa hàng nhỏ để làm ăn buôn bán, đây cửa hàng của chúng ta, con có nghe qua rồi đi?”
Giản Tinh Tuế kỳ thật không rõ, nhưng lúc này cậu vẫn gật gật đầu: “Biết ạ.”
Cửa mở, Trương Hà có chút co quắp mà nói: “Vào đi.”
Trong tiệm thật ra là bán bánh gạo, còn bày biện không ít công cụ làm bánh, nhưng đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp, hoàn cảnh nhìn cũng khá sạch sẽ, thoải mái.
Trương Hướng Dương đi phía trước giới thiệu nói: “Nhà bọn ta thực ra cũng khá là nhỏ, không thể so sánh với Giản gia được, không biết con có ở quen được hay không?”
Giản Tinh Tuế trả lời: “Không quan hệ, rất sạch sẽ, thực tốt.”
Trương Hà sau khi nghe xong có chút ngoài ý muốn, bà trước kia cảm thấy đứa nhỏ Giản Tinh Tuế này quá cứng đầu, lại là thiếu gia được nuông chiều, tính tình quá kém, tuy rằng là con trai ruột của mình, trước nay cũng chưa từng sinh sống cùng nhau nên không có mấy cảm tình, làm bà cảm thấy hơi mâu thuẫn, nhưng là không nghĩ tới từ lúc bước vào cửa Giản Tinh Tuế liền chủ động đổi giày, bộ dạng hành xử từ lúc gặp mắt đến giờ thực ra lại rất ngoan ngoãn lễ phép.
Bà cười cười, mở miệng nói: “Con chỉ cần không chê là được, Nhiễm Nhiễm đứa nhỏ này chính là cần mẫn, thường xuyên giúp chúng ta làm việc, thật hiểu chuyện.”
Giản Tinh Tuế nghĩ nghĩ gì đó liền gật đầu.
Vai chính đúng là vai chính, đi đến đâu cũng được hoan nghênh sủng ái, trên người khẳng định có được nhiều phẩm chất tốt đẹp, điểm này cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại thật đúng là đáng giá học tập.
Trương Hướng Dương nghe mấy lời đó thì ho nhẹ một tiếng nói: “Cái kia, Tinh Tuế a, con ở phòng này đi.”
Giản Tinh Tuế đi tới, cửa được mở ra, đây hẳn là một phòng để sách, bên trong có một cái chiếu tatami, đối diện chính là một kệ sách cao cao, phía dưới cửa sổ là một cái bàn học, vừa nhìn đã nhận ra đây không phải là phòng bình thường hay được dùng, có chút nhỏ, hơn nữa còn không được quét dọn, phi thường khó coi.
Bất quá Giản Tinh Tuế cũng không phải thực sự để ý đến điểm này, cậu xoay người, hướng phòng bên cạnh nhìn thoáng qua: “Phòng này là phòng nghỉ của hai người sao”
Trương Hướng Dương trả lời nói: “Không phải, đó là phòng của Nhiễm Nhiễm.”
Giản Tinh Tuế lạnh nhạt mà nhìn Trương Hướng Dương một cái, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt nhàn nhạt này, lại bao hàm quá nhiều, không tự chủ mà làm người khác chột dạ.
Trương Hà có chút ngập ngừng mà giải thích nói: “Là bởi vì Nhiễm Nhiễm hai ngày này chỉ vừa mới dọn đi, cho nên trong phòng còn sót lại rất nhiều đồ vật, cho nên mới không bảo con vào ở, chờ qua ít lâu, bọn ta dọn dẹp ổn thỏa là có thể ở được.”
Giản Tinh Tuế câu môi cười lạnh một tiếng: “Đồ vật nếu chưa kịp chuyển đi thì có thể để tạm vào phòng sách, chờ hắn thu xếp xong xuôi, lúc đó muốn về lấy đồ chẳng phải là sẽ càng tiện hơn?”
Trương Hà cùng Trương Hướng Dương liếc nhau, không nói nên lời.
Cuối cùng, vẫn là Trương Hướng Dương giải thích nói: “Ở đây có nhiều thứ Nhiễm Nhiễm rất yêu thích, còn tương đối quý trọng, chúng ta tùy tiện sắp xếp cũng không ổn, sợ đụng đúng phải thứ thằng bé yêu thích, Tinh Tuế con cũng là từng là con trai gia đình giàu có, cái này so với chúng ta hẳn là sẽ rõ ràng hơn?”
Giản Tinh Tuế cười cười, cảm tình nơi đáy mắt dần dần rút đi, đi vào phòng, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Sao cũng được.”
Hết chương 2.