Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người

Chương 11: Thầy Phó, anh thấy như nào?


1 tháng

trướctiếp

Giản Tinh Tuế đứng trên sân khấu trong lóng, có chút khẩn trương, thở dốc từng hơi, tựa hồ cực kỳ do dự.

“Em……em tham gia chương trình này vì, vì……” Giản Tinh Tuế cứ nói được một nửa là lại ngập ngừng, ấp a ấp úng, ngược lại càng hấp dẫn lòng hiếu kỳ của nhiều người.

Phòng phát sóng trực tiếp xem mấy màn biểu diễn vừa rồi đã thấy có chút nhàm chán, ai ngờ bỗng nhiên toát ra một kỳ nhân như vậy, ngay lập tức liền chú ý:

“Tôi sốt ruột quá rồi.”

“Anh trai ơi, giấc mộng của anh là gì vậy.”

“Trời ơi, nói nhanh đi a, tôi tò mò sắp chết rồi đây.”

Lý lão sư thấy thú vị, liền trêu chọc nói: “Còn cần suy xét lâu như vậy a, chỉ là một câu trả lời đơn giản lại do dự đến mức này, tôi cũng phải hoài nghi lý tưởng của cậu chỉ sợ không phải là xuất đạo, mà là trực tiếp đi nhận giải Oscar.”
Những người khác cũng ha ha mà cười.

Bởi vì mọi người đều cảm thấy, đi vào nơi này làm thực tập sinh, đều có chung một lý tưởng , đơn giản chính là xuất đạo hoặc là trở thành một thực tập sinh ưu tú.

Phó Kim Tiêu giống như nhìn thấu Giản Tinh Tuế đang do dự, ảnh đế đại nhân cầm mic, đôi mắt hơi nâng lên, chậm rì rì mà mở miệng: “Cậu chỉ cần nói thật là được.”

Có lẽ đại ảnh đế nói vậy đã để an ủi tuyển thủ, bảo hắn không cần khẩn trương. Nhưng hắn không biết rằng, tuyển thủ khác nghe như vậy thì biết là đang cổ vũ, nhưng qua lỗ tai Giản Tinh Tuế, ý nghĩa liền hoàn toàn thay đổi.

Thậm chí có thể tự động phiên dịch là:

【 thành thật một chút, nghe rõ không 】

Phó ảnh đế một thân uy áp ở chỗ này, chỉ sợ không cần thể hiện tư thái uy hϊếp, không đau không ngứa nhả ra một câu, cũng có thể làm ngươi khác phải thấp thỏm bất an.

Nhưng cũng vì những lời này, Giản Tinh Tuế rốt cuộc hạ được quyết tâm ăn ngay nói thật, hít sâu một hơi liền mở miệng: “Em tới nơi này là bởi vì nghe nói chỉ cần vượt qua lần xét tuyển đầu tiên, sẽ nhận được hai vạn, em thật sự rất thiếu tiền.”

“……”

Toàn bộ hiện trường lâm vào một mảnh yên lặng.

Vốn nghe qua cũng chỉ thấy lý do hơi thái quá, cũng chưa đến mức phải kinh ngạc. Nhưng không biết vì cái gì, những lời như vậy được nói ra qua vẻ mặt nghiêm túc của Giản Tinh Tuế, liền cảm thấy rất buồn cười .

Lý lão sư là người đầu tiên không nhịn được, hắn phụt một tiếng cười ra tới.

Đồ Nhã ngay từ đầu cũng chỉ cười khẽ, nhưng sau khi thấy Lý lão sư không kiêng nể như vậy, cũng ở vị trí ban giám khảo cười to. Chỉ còn Phó Kim Tiêu là tương đối bình tĩnh, trên mặt nam nhân ưu nhã mà đoan trang, không có bất kì biểu tình dư thừa nào, chỉ là nhàn nhạt mà liếc Giản Tinh Tuế một cái, ý vị không rõ.

Lý lão sư hết sức vui mừng: “Thật hay giả?”

Giản Tinh Tuế nhận mệnh gật gật đầu.

Lý lão sư không tin lắm, đuổi đến cùng: “Vậy cậu không lý tưởng nào sao, như là bởi vì yêu thích sân khấu?”

Giản Tinh Tuế cười khổ một chút, lúc hắn quyết định nói thật, cũng lường trước được hậu quả, vì thế quyết định thành thật: “Lý tưởng cũng là ở trong điều kiện sinh hoạt cho phép dưới mới có thể theo đuổi, em hiện tại đã không còn có điều kiện đó, thực sự xin lỗi các vị lão sư, cũng thực xin lỗi chương trình.”

Hắn vừa nói xong, tâm trạng của tổ tiết mục liền như bị hố cha, trên màn ảnh lớn cư nhiên còn phát lại mấy hình ảnh theo dõi lúc Giản Tinh Tuế tới phỏng vấn khi đó.

Trong video, đạo diễn hỏi cậu có yêu cầu gì với chương trình này hay không, cậu liền hỏi về việc bao ăn ở. Dò hỏi cậu ngoài cái đó ra thì còn có vấn đề nào, cậu lại thật sự đề cập đến hai vạn tiền tham gia chương trình. Sau đó, tổ tiết mục có nhân viên công tác xin nghỉ, cậu cư nhiên lật lọng hỏi tổ tiết mục có cần thuê thêm người không. Nên việc cậu thiếu tiền, đúng là sự thật.

Ba đoạn hình ảnh thay phiên trình chiếu, lại lồng thêm một loạt âm thanh kỳ quái, làm cho toàn trường được một phen cười bò.

Lý lão sư cười trêu chọc nói: “Hảo huynh đệ, người khác tới để tuyển tú, cậu thì giống như đi làm công a!”

Hiệu quả giải trí đạt điểm tối đa.

Nhưng không biết vì cái gì cũng cảm thấy có chút chua xót.

Tuy rằng lý do của Giản Tinh Tuế thực khôi hài, nhưng có điểm làm người khác cảm thấy rất chân thật. Ở thời buổi chỉ nhân tài có điều kiện mới có thể theo đuổi lý tưởng cùng sân khấu, đại bộ phận người còn lại, thậm chí chỉ vì hai vạn mà còn phải liều chết lăn lộn.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu tăng cao, gần như tất cả mọi người đều tham gia bình luận:

“Không biết vì cái gì ta có chút đau lòng?”

“Có gì không được sao, hai vạn đối với một số người, đúng là không phải số lượng nhỏ.”

“Ha ha ha, chỉ có anh trai là thật sự làm công.”

“Sao lại có người thành thật như vậy chứ, đừng có đi, để tôi lạy cậu một cái đã.”

“Qua tuyển chọn là có thể lấy hai vạn? Loại chuyện tốt sao không có ai nói cho tôi. Tôi cũng muốn báo danh.”

Đánh bậy đánh bạ mà trúng mấy con chim, vốn dĩ là sự tình Giản Tinh Tuế cảm thấy rất mất mặt, trong mắt đại chúng lại phi thường đáng yêu.

Hot Weibo search trong mười phút ngắn ngủn:

# vì hai vạn liền tuyển tú #

# Tinh Quang đầu bá #

# sớm biết có tiền, ta cũng đã đi #

Tại hiện trường, mồ hôi trên trán Giản Tinh Tuế đều sắp nhỏ giọt, nhưng ở trước mặt thần tượng cậu ngàn vạn lần không thể mất mặt, chỉ có thể kiên cường chống đỡ, thấp thỏm bất an nhìn về phía chỗ của ban giám khảo. Cậu vốn dĩ cho rằng Phó Kim Tiêu sẽ khinh thường hắn, nhưng anh ấy chỉ mở mic, trầm giọng nói: “Cậu mang đến tài nghệ gì.”

Giản Tinh Tuế trả lời nói: “Em sẽ trình bày ca khúc 《 Thiên Ngoại Lai Vật 》.”

Bài hát này đang là ca khúc rất được lưu hành gần đây, nhưng tuy là vậy, muốn biểu diễn thì lại không hề dễ. Thật sự không có mấy người sẽ dám ở sân khấu mà chọn biểu diễn bài hát này, bởi vì nó rất khó khống chế, chứ đừng nói là thể hiện ngay trên sân khấu phát sóng trực tiếp.

Phó Kim Tiêu gật đầu: “Bắt đầu đi.”

Lão sư đã lên tiếng, thời khắc chính thức tiến vào biểu diễn, sân khấu trên dưới đều an tĩnh, ánh đèn tụ quang lập loè, nhạc đệm vang lên. Lúc trước nhìn lại, Giản Tinh Tuế đứng trên sân khấu có chút câu nệ, thẹn thùng, bộ dáng thoạt nhìn còn có chút khờ khạo, nhưng lúc âm nhạc vang lên, khí chất người đứng trên sân khấu đột nhiên thay đổi, không tự chủ được mà hấp dẫn mọi ánh nhìn.

Âm thanh du dương chậm rãi vang lên, làm hiện trường nguyên bản xao động chậm rãi lắng đọng xuống.

Giản Tinh Tuế cầm microphone, sắc mặt cậu bình tĩnh, cặp lông mi dài rũ xuống, thanh âm nguyên bản thanh thúy giờ phút này lại có chút trầm thấp thong thả:

“Người bỗng từ nơi nào rơi xuống, quá trùng hợp, lại là lúc ta vừa vặn ngang qua”

“Cơ hội khó có được lại khiến bản thân cảm thấy những đang sở hữu thật không chân thật……”

Từ lúc trọng sinh đến nay, cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân sẽ tham gia chương trình tuyển chọn. Ngay từ đầu, cậu đã mâu thuẫn với việc tiếp xúc cùng đám người Giản gia và vai chính, nên cậu cho rằng thay đổi hoàn cảnh, quay về với gia đình thật sự của mình, cuộc sống trôi qua có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng sự thật là, vô luận cậu cố gắng đến mức nào, đều không có biện pháp để được người khác chấp nhận. Cậu muốn rời khỏi thành phố này, nên mới tham gia để lấy hai vạn, nhưng không nghĩ tới, ở nơi này bản thân sẽ có cơ hội gặp được thần tượng của mình.

Kỳ thật thì trước khi An Nhiễm xuất hiện, cậu cũng không thật sự được người ta yêu thích.

Tuy rằng cậu từng là tiểu thiếu gia Giản gia, nhìn như có rất nhiều người nịnh nọt hắn, nhưng ở sau lưng, lại là một bộ dạng khác:

“Giản Tinh Tuế cũng chỉ là bao cỏ phú nhị đại.”

“Nếu là không có tiền tao mới không thèm chơi với nó.”

“Ha ha ha ha, mày còn nhớ rõ lần trước chứ, nó đúng là đồ ngốc, làm cái trò chẳng giống ai!”

Bằng hữu, cậu có lẽ cũng có, nhưng lại giống như không có. Cậu căm ghét những kẻ hư tình giả ý này, nhưng lại sợ hãi sẽ thật sự bị mọi người vứt bỏ, nên những thời điểm nhiều người, cậu liền sống không khác kẻ dối trá là bao, chỉ có lúc ít người, cậu mới dám là chính mình. Nên vào sơ trung năm ấy, ngẫu nhiên nghe được tiếng hát của Phó Kim Tiêu, cậu mới như có thêm năng lượng, cảm nhận được một chút an ủi.

Nhạc đệm khẽ vang, cậu thấp giọng mà xướng:

“Chính là người mang đến cho ta niềm vui, điểm thêm những ánh sắc muôn màu lên cuộc sống này....."

" Bảo vật chính là phải có người nuông chiều bảo vệ, nhưng không nên là ta……”

Người khác đều nói cậu là đồ vô dụng, sinh hoạt giàu có, muốn có cái gì liền có cái đó. Nhưng chỉ có cậu mới biết được, vẻ ngoài năng động ồn ào thực chất cũng chỉ là lớp vỏ, bao vây bảo vệ trái tim yếu ớt tịch mịch mà thôi. Vậy nên lúc đó bản thân mới trung thành thần tượng Phó Kim Tiêu đến vậy, có lẽ phần nào chính là bởi vì đối phương quá cường đại cùng độc lập, làm thâm tâm không tự chủ được mà lại gần, bởi vậy mới có thể sinh ra lực lượng tích cực giúp cậu bước về phía trước. Phó Kim Tiêu là một ngôi sao rực rỡ, nhưng ánh sáng của cậu vĩnh viễn không thể chỉ chiếu rọi duy nhất một ngươi.

“Ngươi cùng thiên ngoại chi vật giống nhau, là điều cầu mà không được, không nên xuất hiện trên cõi trần tục này……”

Phía trên sân khấu ,thiếu niên thấp giọng ca hát, thanh âm trầm thấp mà nhẹ nhàng chậm chạp. Mặc dù tiếng hát không sử dụng mấy kỹ xảo tăng âm điệu, nhưng lại rất truyền cảm, hơn nữa thanh âm đè nén cũng dễ dàng đem người kéo vào mạch giai điệu của hắn, đồng cảm với cảm xúc của 《 Thiên Ngoại Lai Vật 》.

Đoạn nửa sau của ca khúc, âm vực bắt đầu lên cao, Giản Tinh Tuế lông mi khẽ run, cậu rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với ban giám khảo. Cậu hướng về khán giả giống như là đang đối người đó mà hát lên, thanh âm cao vút chứa đựng một loại cảm tình mãnh liệt khiến da đầu tê dại, lay động tâm can.

“Ngươi chiếm trọn mọi nỗi niềm của ta, cùng thế giới này không còn liên quan, chỉ có ngươi là bầu trời duy nhất”

Đang là ca hát, lại như đang phát tiết cảm xúc:

“Dù sao tại nơi thế tục này cũng chỉ để bị giễu cợt, dù sao ta có thể che giấu nhân cách khỏi thị phi, chỉ với ngươi là bằng cách nào cũng không thể……”

Thời điểm cậu bắt đầu cất tiếng ca, toàn bộ sân khấu đều thực an tĩnh, loại cảm tình nồng cháy như thiêu đốt chân tâm, nóng đến bỏng rát. Lúc ca khúc tiến vào cao trào, thanh âm lại chứa đựng nỗi niềm bi thương giằng xé khiến người nghe không nhịn được mà thấy bức bối. Đến những câu cuối cùng, giai điệu bỗng nhiên hạ xuống, trầm trầm thư thái:

“Cho dù trở thành kẻ trong suốt giữa vạn người, ở nơi không xa không gần, cũng sẵn sàng đổi sinh mệnh này, chỉ để một lần thấy ngươi… Tới gần ta.”

Mãi một lúc sau khi ca khúc ngừng lại, toàn bộ quảng trường vẫn chìm trong yên lặng, tiếp theo là một tràng vỗ tay nổ vang.

Thậm chí bởi vì cảm xúc trong ca từ cậu quá mức mãnh liêt, dưới đài đã có một ít thực tập sinh, không biết là nhớ tới vị cố nhân nào mà không kiềm nổi nước mắt.

Giản Tinh Tuế đối với các giám khảo khom lưng: “Cảm ơn các vị các lão sư, màn biểu diễn của em đã kết thúc.”

Đồ Nhã dẫn đầu mở mic, hốc mắt hơi hơi đỏ, cô sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, sau đó nói: “Tốt lắm, tôi cảm thấy, tuy rằng ca khúc vừa rồi, phương pháp cùng phương thức trình bày còn chưa đạt tới loại trình độ chuyên nghiệp, sau đó ở một số câu cũng chưa xử lý thật sự tốt, nhưng mà tôi cảm thấy rằng, bài hát của cậu, mang một phong cách cá nhân rất đặc biệt.”

Lý lão sư ở bên cạnh nói: “Khi cậu ấy hát, ca khúc của cậu ấy có chứa đựng tình cảm!”

Ngay cả ca sĩ hip-hop Lưu Sảng cũng mở mic nói: “Đây là một loại thiên phú, cậu hát thật sự đúng là không tồi. Vậy mà ban đầu tôi nghe nói cậu đến là vì tiền, còn hoài nghi cậu có phải đang giỡn chơi hay không đấy. Nhưng vẫn phải nói, bài hát này, được trình bày rất xuất sắc.”

Tâm tình Giản Tinh Tuế nguyên bản rất khẩn trương giờ mới hơi giảm bớt được một chút, ánh mắt cậu có chút thận trọng mà dừng trên người Phó Kim Tiêu, phảng phất chỉ cần Phó ảnh đế còn chưa mở miệng, cậu cũng sẽ chưa nhận được phán quyết. Nhưng cậu không hề biết, lúc bản thân nhìn Phó Kim Tiêu, nơi đáy mắt đều là sự tha thiết cùng mong đợi, nhưng lại như đang nỗ lực che dấu, không dám thể hiện ra.

Một bộ dáng biệt nữu như thế làm Phó Kim Tiêu cảm thấy mạc danh thú vị. Thật giống như là một con chú chó nhỏ bị người ta bỏ rơi liền chạy đến chỗ mình, mong muốn nhận được tán dương cùng khích lệ. Nhưng bé con này lại giống như nghĩ tới cái gì đó, không dám tiếp tục lại gần, chỉ có thể vô cùng đáng thương đứng yên tại chỗ.

Đồ Nhã ghé mắt, thấp giọng nhẹ nhàng dò hỏi: “Phó lão sư anh cảm thấy sao, nên đánh giá bao nhiêu điểm? Tôi cảm thấy có thể đạt điểm B.”

Lưu Sảng bên kia nghe được, liền thò qua: “B có thể hay không quá cao, biểu hiện An Nhiễm chẳng phải cũng không tệ, nhưng cũng chỉ được điểm B hay sao. Đến bây giờ chúng ta cũng mới chỉ cho hai người được điểm B, hơn nữa ngươi đừng quên, cậu ấy không biết nhảy.”

Lý lão sư cũng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, nếu như vậy có thể hay không khiến các thực tập sinh khác cảm thấy không công bằng.”

Cứ như vậy cũng chỉ có Đồ Nhã một người đánh giá là cấp B, vì thế khi đối mặt với hai phiếu của hai người kia, chỉ có thể đem ánh mắt dừng lại trên người Phó Kim Tiêu. Ở đây, vị này lớn tuổi nhất, cũng là tiền bối có quyền lên tiếng nhất, cô thấp giọng dò hỏi: “Phó lão sư, anh cảm thấy nên thế nào?
 

Hết chương 11.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp