Tình đầu và tình cuối đều là em

Chương 3: Tớ cho rằng anh ta chết rồi


2 tháng


Editor + Beta: Ngọc

Nhà của Mạnh Tinh Duyệt ở Nam Thành, nhưng cô ấy lại là người tới cuối cùng, sau khi Lâm Nhiễm rời khỏi phòng, liền gặp cô ở sảnh tầng một của KTV.

“Sao cậu lại ra ngoài? Kết thúc rồi à?” Mạnh Tinh Duyệt tiếc nuối hỏi, tiến lên nắm lấy tay Lâm Nhiễm, “Tiểu Cẩn Du muốn đi cùng với tớ, trường hợp này lại không thích hợp đưa nhóc tới đây, tớ cũng nhất thời không thoát thân được.”

“Vẫn chưa.” Lâm Nhiễm miễn cưỡng nhếch khóe môi, che giấu cảm xúc, “Bên trong chơi rất vui vẻ, vào thôi.”

“Vậy thì, thật sự là quá tốt rồi.”

Mạnh Tinh Duyệt nhất thời không nhận ra cảm xúc của Lâm Nhiễm có phần không tốt, lôi kéo tay cô, cười đi trở về.

Lâm Nhiễm kịp thời gọi cô ấy lại, “Duyệt Duyệt……”

“Hả?” Mạnh Tinh Duyệt quay đầu lại.

“Tớ cảm thấy bên trong có chút ngột ngạt.” Lâm Nhiễm buông tay Mạnh Tinh Duyệt ra, “Cậu vào đi, tớ ra ngoài hít thở không khí tí.”

Nói xong, cô liền quay người đi ra ngoài.

Mạnh Tinh Duyệt đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cô trong chốc lát, mím môi, cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường ở cô.

**

Đi thang máy lên lầu, Mạnh Tinh Duyệt tìm được phòng 303- nơi mọi người tụ họp.

Cô ấy giơ tay muốn đẩy cửa ra, thì đột nhiên cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Cô lùi lại một bước, định để người bên trong ra trước, nhưng vừa ngước mắt, lại nhìn thấy Thẩm Thước đã lâu không gặp, xuất hiện trước mắt mình.

Mạnh Tinh Duyệt sửng sốt một chút, lập tức hiểu được sự bất thường của Lâm Nhiễm đến từ đâu.

Ai nhìn thấy bạn trai cũ mà không có xảy ra chuyện gì được? Đặc biệt là người bạn trai cũ đã từng yêu đến chết đi sống lại.

Thẩm Thước trước mắt có chút chật vật, tóc gần như ướt đẫm, trên trán và trên mi có vài giọt nước, thỉnh thoảng có vài giọt rơi xuống, đầu vai áo sơ mi trắng bị nhuộm một mảng lớn màu hổ phách, trong không khí tản ra mùi rượu nồng nặc.

Đây là…… Bị Lâm Nhiễm tạt cho một thân toàn rượu?

Mạnh Tinh Duyệt tặc lưỡi một tiếng, không chào hỏi Thẩm Thước mà lại vội vàng xoay người chạy tới hướng thang máy.

**

Bên bờ sông, đèn đường mờ ảo, bóng dáng Lâm Nhiễm cô đơn đứng ở đó, tấm lưng xinh đẹp lại lộ ra cô tịch.

Mạnh Tinh Duyệt phải mất một lúc mới tìm thấy cô.

Gió sông thổi qua mặt cô ấy, mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng, Mạnh Tinh Duyệt dừng lại khi đến gần, theo bản năng nhìn vào tay Lâm Nhiễm, chỉ thấy giữa đầu ngón tay cô có một điểm đỏ tươi .

Nghĩ lại hồi còn học đại học, Lâm Nhiễm là một cô gái ngoan điển hình, thích đọc sách và học tập, không có bất kì thói quen xấu nào.

Còn Thẩm Thước lại thành thạo hút thuốc, uống rượu, giống như nhị thế tổ không chịu sự quản giáo.

Theo lý thuyết, hai người hoàn toàn trái ngược nhau như thế sao lại có thể đến được với nhau?

Kỳ thực, thời điểm Thẩm Thước vừa mới theo đuổi Lâm Nhiễm cũng không hề suôn sẻ như vậy. Lâm Nhiễm mới đầu còn lấy “Tôi không thích nam sinh hút thuốc” để cự tuyệt anh.

Lúc đó Thẩm Thước liền chặn Lâm Nhiễm ở khu dạy học, cười nghịch ngợm cùng cô nói điều kiện: Anh bỏ thuốc lá, em làm bạn gái anh nhé?

Cai thuốc lá là phải thực sự kiên trì, nhưng Thẩm Thước xác thật nói được thì làm được, sau này anh ấy thật sự bỏ được thuốc lá.

Không thể không nói, đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Nhiễm động tâm trước anh.

Nhưng một người từng rất ghét thuốc lá, giờ đây chính mình lại hút thuốc.

Vậy những ngày cô và Thẩm Thước chia tay có bao nhiêu gian nan? Mới có thể làm tính cách và sở thích của cô thay đổi như thế?

Mạnh Tinh Duyệt an tĩnh mà đi đến bên cạnh Lâm Nhiễm, đang muốn mở miệng thì bầu trời đột nhiên sáng lên.

Hai người theo bản năng ngẩng đầu lên.

Tòa nhà nổi bật của Nam Thành đứng sừng sững trước mặt họ, ngăn cách bằng một con sông, bức tường bên ngoài của tòa nhà được chiếu sáng bằng những ngọn đèn nhiều màu sắc, màn hình quảng cáo ở phía trên phát một dòng chữ cái màu đỏ khổng lồ “Chúc mừng trăm năm lễ kỷ niệm Đại học Nam Kinh”.

Điện thoại di động trong tay rung lên không ngừng, Lâm Nhiễm thờ ơ, tự mình rít một hơi thuốc.

Mạnh Tinh Duyệt rũ mắt bấm mở WeChat, liếc nhìn tin nhắn lớp, phát hiện các bạn học đang ở bên trong thảo luận đến khí thế ngất trời.

Cô liếc nhìn thoáng qua, sau khi nắm được điểm mấu chốt, lại lần nữa ngước mắt nhìn về phía màn hình đang phát đi phát lại dòng chữ đỏ rực kia.

“Nói là bút tích của Thẩm Thước.”

Quảng cáo tính tiền theo từng giấy, nhưng Thẩm Thước lại là người nổi tiếng hào phóng và thẳng thắn, nên Lâm Nhiễm cũng không ngạc nhiên trước tin tức này, cô đưa tay cầm điếu thuốc lá ra ngoài lan can, đầu ngón tay gõ nhẹ, búng rơi tàn thuốc.

Tuy nhiên, Mạnh Tinh Duyệt - người đã chứng kiến quá khứ của họ, không khỏi cảm khái, “Hắn vẫn là giống như trước đây, muốn làm cái gì, đều trước sau như một không tiếc bất cứ điều gì, chỉ là……”

Cũng giống như việc theo đuổi cô trước đây.

Càng chưa kể lúc hai người ở bên nhau, Thẩm Thước đã cưng chiều cô như thế nào.

Cũng vì Thẩm Thước mà Lâm Nhiễm từng trở thành đối tượng được hâm mộ cũng như ghen ghét, đố kỵ của tất cả nữ sinh trong Nam Đại.

Mạnh Tinh Duyệt sợ gợi lại nhiều ký ức cho Lâm Nhiễm, nên kịp thời dừng câu nói kế tiếp.

Nhưng vẻ mặt Lâm Nhiễm vẫn trước sau không có quá nhiều biểu tình thay đổi, cô thổi ra một làn khói, giống như người xa lạ, đứng ngoài cuộc mà nhìn. 

Mạnh Tinh Duyệt không biết cô thật sự không quan tâm nữa hay là giả vờ thờ ơ, nhịn không được hỏi: “Mấy năm nay, hắn thật sự không liên lạc với cậu một lần sao?”

Lâm Nhiễm lại đưa điếu thuốc lên miệng, tâm tình bình tĩnh hít một hơi.

Nhìn lên, những chữ cái trên tấm biển quảng cáo phản chiếu qua đôi mắt đen láy, sáng ngời của cô.

Chỉ nghe thấy cô nhàn nhạt nói: “Nếu tối nay không gặp anh ta, tớ còn cho rằng anh ta đã chế.t.”

**

Sau khi rời khỏi bờ sông, Lâm Nhiễm đi bộ về khách sạn nơi mình đang ở.

Cô bước ra khỏi thang máy, lấy thẻ phòng ra, vừa ngẩng đầu, người đàn ông mà cô cho rằng đã chế.t đang dựa lưng vào tường ở hành lang phía trước không xa.

Anh đã thay một bộ quần áo khô, vẫn mặc áo sơ mi trắng quần đen dài, hai tay đút túi, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, như là đang đợi ai.

Có lẽ là nghe thấy tiếng động từ thang máy, anh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lâm Nhiễm không kịp phòng bị mà cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Thước phản xạ có điều kiện mà từ trên tường đứng thẳng dậy, “Nhiễm Nhiễm.”

Lâm Nhiễm không trả lời, quay đầu nhìn số phòng trên tường, tìm phòng của mình rồi giơ tay định mở cửa.

Chân trước vừa mới bước vào, Thẩm Thước sau lưng liền đuổi kịp.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Nhiễm xoay người, đề phòng mà nhìn chằm chằm anh.

Thẩm Thước giơ tay chống khung cửa, rũ mắt nhìn cô, con ngươi sâu thẳm phản chiếu rõ ràng dung mạo cô, “Không mời anh vào ngồi sao?”

Giọng điệu tán tỉnh, đôi mắt hoa đào nhiễm ý cười, thật sự rất câu người.

Nhưng, Lâm Nhiễm lại mặt vô biểu tình lùi một bước sang bên cạnh, “Vì sao tôi phải mời anh vào ngồi?”

Cô nhẹ nhàng kéo tay nắm cửa, “táp” một tiếng cửa khóa lại, ngước mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Tôi cùng anh không phải là quan hệ mà có thể trai đơn gái chiếc ở chung một một phòng đi?”

Đó là giọng khẳng định hơn là nghi vấn.

Thẩm Thước buông tay ra khỏi khung cửa, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Em còn chưa nguôi giận sao?”

Anh mang theo chút lấy lòng hỏi, giơ tay xoa nhẹ mặt cô.

Anh cho rằng, chỉ một ly rượu trong phòng bao kia, là có thể xóa đi vết thương do anh vứt bỏ cô gây ra?

Lâm Nhiễm không khỏi cười lạnh, giơ tay chặn tay anh lại, “Tôi cho anh hai giây, hoặc là biến khỏi mắt tôi, hoặc là……”

Cô liếc nhìn tấm biển dán trên bức tường đối diện, mở khóa màn hình điện thoại trong tay, nhập một dãy số vào đó, ngón tay ngừng trên bàn phím, ngước lên nhìn vào mắt anh, “Hoặc là để bảo vệ khách sạn đem anh đuổi ra ngoài.”

Cô cho anh hai lựa chọn, nhưng hiển nhiên đó không phải là điều Thẩm Thước muốn.

Đồng tử Thẩm Thước hơi co lại, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô.

“1……” Lâm Nhiễm cũng nhìn anh, bắt đầu đếm ngược.

Tuy nhiên, cô chưa kịp đọc số thứ 2, Thẩm Thước đã giành trước một bước giật lấy điện thoại từ trong tay cô.

“Thẩm Thước!” Lâm Nhiễm cơ hồ không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy.

Thẩm Thước rũ mắt, xóa đi dãy sô trên màn hình.

“Chúng ta nói chuyện nhé.” Anh ngẩng đầu, nhưng lại nhanh chóng trả điện thoại cho cô.

Lâm Nhiễm vội vàng lấy lại điện thoại di động, “Tôi và anh không có gì để nói cả.”

Cô quay người muốn rời khỏi đây, nhưng Thẩm Thước hai ba bước đã đuổi theo cô, bắt lấy tay cô, đem cô túm chặt.

Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh vang lên một tiếng mở cửa, Trình Dục từ bên trong đi ra.

Thấy Lâm Nhiễm bị Thẩm Thước quấn lấy, Trình Dục không nói hai lời xông lên, đột ngột đem Thẩm Thước kéo ra, “Đừng chạm vào cô ấy!”

Lâm Nhiễm nhân cơ hội nhanh chóng mở cửa, sau khi đi vào liền đóng cửa lại.

Thẩm Thước bị Trình Dục kéo đi, không cách nào thoát thân, trơ mắt nhìn Lâm Nhiễm biến mất ở trước mặt mình.

Anh bực bội cau mày, đẩy mạnh Trình Dục ra.

Trình Dục nghe được Lâm Nhiễm phía sau đã vào phòng, cũng không cùng anh dây dưa, lùi lại hai bước.

Thẩm Thước mím chặt môi thành một đường thẳng, không vui mà nhìn chằm chằm anh ta.

Trình Dục cũng nhìn anh, không hề có ý tứ nhân nhượng.

Hai đại nam nhân, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một hồi lâu sau Thẩm Thước buồn bực mà xoay người rời đi.

Vết thương trên tay trái do bị kéo vừa rồi, máu lại trào ra, thấm đẫm băng gạc trắng, anh nắm chặt tay thành quyền, vài giọt máu từ kẽ ngón tay nhỏ xuống sàn hành lang.

**

Tắm xong, Lâm Nhiễm mặc áo choàng tắm của khách sạn từ phòng tắm đi ra.

Ngày mai cô phải dậy sớm để đi thăm khuôn viên trường, nên không quên đặt báo thức trên điện thoại, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Trời đã khuya, nhưng sau khi nằm xuống, cô lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong bóng đêm, cô mở mắt ra, giơ tay một lần nữa bật đèn đầu giường.

Cô xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà cao tầng bên ngoài.

Lâm Nhiễm xoay người lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên tủ đầu giường ra, châm cho mình một điếu, tựa người vào bệ cửa sổ, lặng lẽ hút thuốc, ngắm cảnh đêm huy hoàng.

Mãi đến khi điếu thuốc đã hết, cô mới quay lại giường để ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, nửa tỉnh nửa mơ, lại bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Toàn thân đều cảm thấy rất mệt mỏi, cô ngồi dậy cho tỉnh táo một chút rồi xốc chăn xuống giường.

Thu dọn sửa sang cho mình thật tốt, trước khi ra cửa, Lâm Nhiễm cố ý mang một đôi giày thường ngày thích hợp để đi tham quan khuôn viên trường.

Mới vừa mở cửa, cô đã thấy Trình Dục đang đứng chờ mình ở ngoài.

“Sao cậu không gõ cửa gọi tớ?” Cô bước ra và đóng cửa lại.

“Tớ đợi cũng được, lại không vội.” Trình Dục cười nói, cùng cô đi về phía thang máy.

Tối hôm qua gần như không ngủ được, sau khi vào thang máy, Lâm Nhiễm nhịn không được che miệng ngáp một cái.

Trình Dục ấn nút đóng cửa, quay đầu nhìn cô, “Tối hôm qua ngủ không ngon à?”

Lâm Nhiễm dừng một chút, tay buông xuống, thành thật gật gật đầu, “Ừm.”

Trình Dục nhìn đáy mắt cô không che giấu được sự mờ mịt, không khỏi cảm thán thở dài, “Ngày mai chúng ta liền trở về.”

“Ừ.” Lâm Nhiễm kéo kéo khóe môi.

Sau bữa sáng ở tầng một của khách sạn, Lâm Nhiễm cùng Trình Dục ngồi xe đến trường học.

Các ban đều là lấy theo lớp để tham quan khuôn viên, nên sau khi tới trường hai người lại tách ra.

Lâm Nhiễm gặp bạn cùng lớp ở cổng, sau đó cùng nhau đi bộ vào khuôn viên trường.

Khuôn viên tràn ngập trong không khí của lễ kỷ niệm trăm năm, những biểu ngữ treo cao trên cổng, những tấm quảng cáo trên tường của các tòa nhà dạy học, còn có con số 100 được ghép từ hoa tươi ngay tại quảng trường, thậm chí mỗi cây còn được cắm một lá cờ nhỏ,... .

Lâm Nhiễm cùng Mạnh Tinh Duyệt khoác tay nhau, chụp ảnh trước bó hoa tươi số 100.

Theo kế hoạch, họ định đến khán phòng để nghe hiệu trưởng phát biểu nhưng khi đến nơi, toàn bộ khán phòng đã bị bao vây bởi ba tầng trong và ba tầng ngoài, chật như nêm côi, căn bản vào không được, vì thế đành phải từ bỏ.

Sau đó, một nhóm người lại đi đến tòa nhà giảng dạy, nơi bọn họ từng tham gia các lớp học.

Bởi vì là thứ bảy nên không có lớp, phòng học trống rỗng, sau khi bước vào mọi người bắt đầu tìm các góc độ, tư thế khác nhau để chụp ảnh.

Lâm Nhiễm đi vào bằng cửa sau của giảng đường, từ trên cao nhìn về phía trước, bỗng nhiên ký ức ùa về giống như thủy triều ban đêm, mãnh liệt mà ập vào trước mặt cô.

Chính là gian phòng học này, Thẩm Thước từng bỏ qua chuyên ngành của mình, đi theo cô tham gia những môn học không liên quan đến chuyên ngành của anh, cũng không hề có hứng thú với chương trình học.

Khi đó, cả hai ngồi ở hàng cuối cùng.

Lâm Nhiễm rũ mắt nhìn vị trí cô ngồi lúc đầu.

Cô nhớ rất rõ ràng, chương trình học bắt đầu chưa được bao lâu, Thẩm Thước liền bất tri bất giác mà ngủ gục trên bàn.

Từ trước đến này cô học rất tập trung nhưng cũng bị anh làm cho sao nhãng, ngồi bên cạnh lén nhìn anh đang ngủ say. 

Trong một khoảnh khắc, Thẩm Thước đột nhiên tỉnh lại, Lâm Nhiễm bất ngờ chạm mắt với anh, sau đó như là bị phát hiện ra tâm tư bí mất nào đó, cô đỏ mặt ngượng ngùng quay đầu đi, nhìn giáo sư trên bục, giả bộ nghiêm túc nghe giảng.

Thế nhưng, Thẩm Thước sao có thể ngốc như vậy được?

Anh mỉm cười, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gõ một dòng chữ rồi đưa tới trước mặt cô - “Anh có đẹp không?”

Mặt Lâm Nhiễm bỗng nhiên càng đỏ hơn, quay đầu trừng anh, Thẩm Thước chống nửa bên mặt, bộ dáng vừa tỉnh ngủ có chút lười biếng, cười xấu xa với cô.

Lâm Nhiễm vừa xấu hổ vừa giận dữ không thôi, không muốn nhìn anh nữa, nhưng khi cô vừa quay đầu lại, Thẩm Thước đã hôn lên khóe môi cô.

Đó là lần đầu tiên anh hôn cô.

Cô cả người sửng sốt.

Vị ngọt quá thời hạn, so với thạch tín còn độc hơn.

Mắt Lâm Nhiễm nóng lên, xoay người chạy nhanh ra cửa sau.

Nhưng cô còn có thể đi đâu?Tình yêu quá mãnh liệt, từng ngóc ngách trong khuôn viên trường đều để lại những hồi ức thân thương, giờ đây về thăm chốn cũ, mọi thứ như một thước phim quay chậm, hiện rõ trong tâm trí cô qua từng khung hình một.

Lâm Nhiễm bước nhanh đi trên đường cây râm mát, lại dần dần mà dừng bước chân.

Cô muốn rời khỏi ngôi trường này ngay bây giờ! Ngay lập tức!

Cô xoay người, vừa bước được một bước thì bỗng dưng đụng phải người khác.

“Xin……” Cô lùi lại một bước, ngẩng đầu, khi nhìn rõ người mình đụng là ai, lời nói được một nửa nghẹn lại trong cổ họng.

“Nhiễm Nhiễm.” Thẩm Thước nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại, ngăn cô ngã về phía sau.

Lâm Nhiễm theo bản năng giơ tay lên, hất tay anh ra.

Thẩm Thước đang muốn tiến lên, lại bị Mạnh Tinh Duyệt chạy theo ngăn lại.

“Thả Nhiễm Nhiễm ra.” Mạnh Tinh Duyệt đứng ở giữa hai người, che chở Lâm Nhiễm, kéo tay cô qua, “Chúng ta không đi dạo nữa.”

**

Trước cổng trường có một chiếc Ferrari đang đậu.

Khi mui xe mở, chủ nhân chiếc xe đeo một cặp kính râm, khoanh tay dựa vào cửa xe, đôi chân thon dài cuốn trong chiếc quần denim rách.

Dù là xe hay người thì đều là một sự tồn tại đến lóa mắt, thường xuyên thu hút người qua đường phải dừng chân lại xem.

Lâm Nhiễm đi ra cổng trường, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Còn nhìn thấy không ít người cầm điện thoại chụp lén.

“Thời Yến.” Mạnh Tinh Duyệt ở bên cạnh gọi nam chủ chiếc xe Ferrari một tiếng.

Văn Thời Yến ngẩng đầu, tháo kính râm trên mặt xuống, khóe miệng mỉm cười, “Chị dâu.” Sau nhìn về phía Lâm Nhiễm bên cạnh, liếc nhanh bộ trang phục hôm nay của cô, nói: “Hôm nay ăn mặc thật giống sinh viên, rất dịu dàng.”

Lâm Nhiễm điều chỉnh tốt cảm xúc, nhếch khóe miệng cười nhạt, “Chị* không được phép dịu dàng sao?”

(*chị ở đây là “tỷ tỷ” nha mn)

Cô so với Văn Thời Yến lớn hơn hai tuổi, tự xưng một tiếng ‘chị’ cũng không tính là sai, nhưng Văn Thời Yến lại nói với giọng lè nhè**: “Được ~ đương nhiên được.”

(**lè nhè: kéo dài dai dẳng với giọng rè,...)

Nói xong, vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ cho cô, “Chị, mời.”

Chiếc Ferrari mui trần chỉ có hai chỗ, Lâm Nhiễm quay đầu nhìn về phía Mạnh Tinh Duyệt bên cạnh.

Mạnh Tinh Duyệt cười đẩy cô qua đó, “Tớ có lái xe tới, đậu ngay bên kia.”

Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, Lâm Nhiễm đi tới bên xe, cúi người ngồi vào.

Văn Thời Yến đóng cửa xe cho cô, lại đeo kính râm lên, vòng qua xe, quay lại ghế lái.

Một màn này, toàn bộ đều rơi vào mắt Thẩm Thước.

Anh đang đứng ở cổng trường, bên cạnh còn có Trình Dục.

“Cậu ta…… Đó là ai?”

Thẩm Thước cau mày hỏi.

“ Em chồng của Mạnh Tinh Duyệt.” Trình Dục nhìn chiếc Ferrari quay đầu rời đi, cảm xúc phức tạp mà cười một cái, “A~, cũng có thể là bạn trai tiếp theo của Lâm Nhiễm.”

Thẩm Thước: “……”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play