Tình đầu và tình cuối đều là em

Chương 2: Chơi vui không


2 tháng


Edit: Thụy Vũ lâu

Editor + Beta: Ngọc

Thời gian trở lại mười phút trước.
Tại phòng bao 302, các học sinh từ lớp 3- chuyên ngành Tài chính lần lượt đến.

Thẩm Thước, với tư cách là một người biến mất trong ba năm, lại đột nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện, tất nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Mỗi khi có người bước vào, họ đều tiến đến chào hỏi anh mấy câu, dần dần, một vòng người lớn vây quanh anh.

Khi rượu còn chưa mở, lớp trưởng Trần Chí Hoành từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt quét qua mọi người, sau đó dừng lại trên người Thẩm Thước.

Thẩm Thước đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ, tư thái kiêu ngạo lại tùy ý, hai chân dang rộng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, đang cầm bình rượu rót vào ly.

Trần Chí Hoành sải bước lớn đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống ghé vào sau tai anh nhắc nhở, “ Lớp Lâm Nhiễm ở bên cạnh, tớ vừa mới nhìn thấy cô ấy ở hành lang.”

Động tác rót rượu của Thẩm Thước dừng lại, hàng mi đen dày nổi bật dưới ánh đèn, tạo thành một bóng đen nho nhỏ nơi đáy mắt.

“Có muốn qua đó chào hỏi không?” Trần Chí Hoành cười hỏi, duỗi tay cầm một miếng dưa hấu trên bàn nhét vào miệng.

Thẩm Thước trầm mặc không nói, lông mi kích động giật giật, bóng tối nơi đáy mắt lay động, anh đặt bình rượu xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng cầm ly rượu lên đảo một vòng, sau đó đứng lên, “Đi thôi.”

Những bạn học khác trên sô pha không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ thấy Thẩm Thước đột nhiên đứng dậy muốn rời đi, liền ngẩng đầu lên hỏi: “Đi đâu vậy?”

Thẩm Thước đã đi được một bước, rời khỏi sô pha, “Đến phòng bên cạnh chào hỏi.”

“Phòng bên cạnh là?” Lại có người truy hỏi.

Trần Chí Hoành nhanh chóng lấy một ly rượu và đi theo, “Lớp 1 Nhân sự.”

“Ồ ~”

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt phát ra âm thanh như tỉnh ngộ.

Lúc trước, mối quan hệ giữa Thẩm Thước và Lâm Nhiễm đã kinh động toàn trường, mọi người trong lớp đương nhiên biết Lâm Nhiễm học lớp 1 khoa Nhân sự.

Bọn họ còn chưa biết Thẩm Thước và Lâm Nhiễm đã chia tay, cho rằng anh đây là muốn đi qua đó rải cẩu lương, một đám liền tò mò mà đi theo.

Không ai ngờ rằng sẽ xuất hiện loại sự tình này.

Cẩu lương đâu?

Như thế nào lại trở thành một nhát dao xuyên tim?

Trần Chí Hoành đi theo phía sau Thẩm Thước, nhìn vết đỏ trên tay anh từng giọt từng giọt nhỏ xuống, bất luận là rượu hay máu, dưới tình huống này, hắn đều phải đưa anh đi rửa sạch một chút.

“Mau! Đi tới toilet rửa đã.” Trần Chí Hoành nắm lấy cánh tay Thẩm Thước và nói.

Âm nhạc trong hộp không được bật, mà giọng nói của Trần Chí Hoành lại không hề nhỏ, người bên trong tự nhiên sẽ nghe thấy được, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ở cửa, một bóng người thon dài đứng sau cách cửa khép hờ, ánh đèn chói mắt từ trong hộp chiếu ra, rơi xuống trên nửa người của nam nhân, trong ngoài sáng tối đan xen, đem khuôn mặt xuất sắc của người đàn ông cắt thành hai mặt lập thể, góc nghiêng hiện ra đặc biệt sắc nét.

Hơn nữa, ngoại hình đặc biệt và ngũ quan cân đối như vậy có thể dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc đối với người khác. Vì thế, mọi người có mặt ngay lập tức ghép anh với người trong trí nhớ của mình.

“Tôi không có nhìn lầm chứ? Người vừa rồi là Thẩm Thước đúng không?”

“Hình như là cậu ấy.” Một người khác không chắc chắn lặp lại.

Nghe được tên của người nọ, bàn tay đang cầm ly rượu của Lâm Nhiễm vô thức nắm chặt lại, trái tim đập nhanh lỡ một nhịp.

Một lúc sau, cô chậm rãi quay đầu lại, người đàn ông ở cửa vừa lúc xoay người rời đi.

Nhưng rốt cuộc là đã từng ở bên nhau bốn năm , cô đối với anh quá quen thuộc, cho dù là bóng dáng nửa xoay người, cô cũng có thể chắc chắn trăm phần trăm, không sai, chính là anh, Thẩm Thước.

Anh thế mà lại xuất hiện?

**

Ngay sau đó, Thẩm Thước bị Trần Chí Hoành đẩy đến toilet.

Anh bước đến bồn rửa tay trước và đưa tay qua, vòi nước lập tức cảm ứng được mà chảy nước.

Chất lỏng màu đỏ nhanh chóng bị cọ rửa sạch sẽ theo dòng nước, nhưng có những mảnh vỡ thủy tinh găm vào lòng bàn tay anh, anh giơ tay lên, máu mới lại chảy ra từ chỗ bị thương.

Thấy anh bị thương, Trần Chí Hoành nhíu nhíu mày, lo lắng nói: “Này phải đi bệnh viện đó.”

Thẩm Thước lại không hề hoảng sợ, sau khi nói “chuyện nhỏ”, anh cau mày, dùng tay không đem những mảnh vỡ kẹt trong lòng bàn tay rút ra.

Cơn đau thấu xương, làm anh kêu lên một tiếng.

Trần Chí Hoành xắn tay áo định giúp thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, cùng giọng nói của một bạn học nữ, “Tôi mượn hộp thuốc từ quầy lễ tân, các cậu xem có dùng được không.”

Nghe vậy, Trần Chí Hoành lập tức xoay người đi ra ngoài, xách hòm thuốc tiến vào.

Còn có một mảnh thủy tinh nhỏ cắm quá sâu, dùng tay không thể nhổ ra được, Thẩm Thước nhíu mày, trên trán sớm đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, thở nhẹ một hơi, cố nén đau đớn trong phổi, giọng nói khàn khàn: “Tìm cho tớ cái nhíp.”

“Được.” Trần Chí Hoành đặt hòm thuốc lên bồn rửa tay, mở ra, rất nhanh liền tìm được thứ mình muốn.

Đem mảnh vỡ thu dọn sạch sẽ, khử trùng, bôi thuốc mỡ cầm máu, dùng băng gạc cuốn lại, vết thương trên tay Thẩm Thước được xử lý tốt.

Mấy bạn học đang chờ ở cửa nhà vệ sinh, thấy Thẩm Thước đi ra, người vừa rồi đưa hộp thuốc cho anh lập tức chào hỏi, nhìn đôi tay quấn băng gạc của anh , không khỏi nhíu mày, “Hay là đi đến bệnh viện kiểm tra xem?”

“Không cần.” Thẩm Thước cúi xuống nhìn lòng bàn tay, bình tĩnh mà nói, lại cất bước đi đến hướng phòng bao, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình.

Các bạn học cùng đi qua, nhìn anh lại đẩy cửa phòng của lớp Lâm Nhiễm, hít sâu một hơi, trao đổi mắt với nhau.

Đã như vậy rồi, còn muốn đi vào để chịu tội?

**

Cặp đôi nổi tiếng vườn trường thế mà đã chia tay? Sau khi biết tin, các bạn học trong hộp có thể nói là thật lâu không thể bình tĩnh.

Nhất là nhìn phản ứng hiện tại của hai người, thời điểm chia tay hình như không được vui lắm?

Từ tình biến thành thù thực sự rất xấu hổ.

Có người lanh mồm lanh miệng, ngay sau đó liền tò mò mà truy hỏi Lâm Nhiễm, “Cậu cùng Thẩm Thước, vì sao lại chia tay?”

Còn có người nói: “Thẩm Thước lại đây hẳn là tìm cậu, hai người…… Còn có khả năng sao?”

Lúc này Thẩm Thước vừa đi xử lý vết thương đã dẫn các bạn học trở về.

Cửa lại lần nữa truyền đến động tĩnh, mọi người trên sô pha nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

Lâm Nhiễm đang ngồi quay lưng về phía cửa, cô khẽ quay đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người, dư quang thoáng nhìn thấy người đàn ông lại xuất hiện ở cửa.

“Sao có thể?” Lâm Nhiễm cười khẽ một tiếng, ngửa đầu uống một hớp rượu, sau đó ung dung dựa vào trên ghế salon, “Tôi không làm nghề tài chế.”

Giọng nói rơi xuống, toàn trường lập tức im lặng không một tiếng động.

Hảo gia hỏa, vừa rồi ngươi vừa mới nói Thẩm Thước xui xẻo, hiện tại lại đem hắn coi thành rác rưởi?

Thật tàn nhẫn.

Vì yêu sinh hận là như thế sao?

Lại một lần, Thẩm Thước nghe được những lời Lâm Nhiễm nói, bước chân dừng lại ở cửa.

Bầu không khí thậm chí rơi vào tình huống xấu hổ hơn.

Mà Trần Chí Hoành vì để làm dịu bầu không khí, khoa trương mà cười gượng hai tiếng, từ bên cạnh Thẩm Thước đi chen vào, giống như không nghe thấy lời Lâm Nhiễm nói, làm bộ vui vẻ mà chào hỏi mọi người.

“Xin chào! Các bạn học khoa Nhân sự 1! Chúng tôi là lớp 3 Tài chính bên cạnh. Nghe nói mọi người cũng đang tổ chức họp lớp ở đây, nên ghé qua góp vui cùng mọi người!”

Vốn dĩ chính là họp lớp, ai cũng không hy vọng mọi thứ trở nên tẻ nhạt, có người làm náo nhiệt bầu không khí, những người khác tự nhiên cũng hùa theo, “Đúng vậy, náo nhiệt náo nhiệt.”

“Vậy còn đứng đó làm gì?”

“Tới uống rượu.”

Lớp phó lớp Lâm Nhiễm cũng đứng dậy nhiệt tình tiếp đón bọn họ, mặt khác một vị  bạn học nam chạy nhanh đi mở nhạc lên.

Bầu không khí trong phòng riêng bỗng trở nên sôi nổi, đoạn nhạc đệm chia tay của cặp đôi kia không mấy vui vẻ, gần như long trời lở đất, tạm thời bị lãng quên.

Khu vực sô pha bên này, được một lúc liền chật kín người.

Không biết là cố ý hay vô tình, cũng có thể vì đông người mà Thẩm Thước ngồi bên cạnh Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm theo bản năng muốn rời đi, nhưng mới vừa đứng lên, bạn cùng phòng lúc trước đột nhiên kéo cô lại, “Này, Lâm Nhiễm, sắp chơi trò chơi rồi, cậu không phải là muốn “đào ngũ” đó chứ?”

Lúc trước khi cô cùng Thẩm Thước ở bên nhau, người bạn cùng phòng này liền đối với cô âm dương quái khí*, hiện tại lại cười tủm tỉm một bộ dáng giống như đang xem kịch.

(*âm dương quái khí: theo nghĩa bóng là chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, thái độ không chân thành...)

Nếu là mấy năm trước, thủ đoạn hung hăng vụng về này có thể đã phát huy tác dụng đối với một Lâm Nhiễm trẻ tuổi và không phù phiếm, nhưng hiện tại, cô đã không còn dễ dàng bị lừa như vậy.

“Tôi không thích chơi game.” Lâm Nhiễm dùng tay trái nắm lấy tay bạn cùng phòng, kéo cô ta sang một bên, xoay người ấn cô ta vào chỗ cô đang ngồi, “Mọi người chơi vui vẻ.”

Ngồi bên cạnh chính là Thẩm Thước, lúc Dương Hiểu Lụa ngồi xuống, Thẩm Thước không chút để ý ngước mắt lên.

Bắt gặp ánh mắt Thẩm Thước, Dương Hiểu Lụa nháy mắt e lệ ngượng ngùng mà cúi thấp đầu.

Lâm Nhiễm nhìn vẻ mặt ửng đỏ của cô ta, chỉ cảm thấy buồn cười, cô cười nhẹ, cầm ly rượu trên bàn lên, xoay người bước đi.

Ánh mắt Thẩm Thước nặng nề, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, dõi theo bước đi của cô.

Một đám người vây quanh bàn tiệc, lắc xúc sắc để đoán điểm số, người thua hoặc là uống rượu, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ do người thắng chỉ định.

Thẩm Thước tuy rằng ngồi ở chỗ này, nhưng tâm đã sớm bay đi, không có chút gì là hứng thú, tùy tay lắc hai cái, thất thần mà báo cáo con số.

Nếu không đặt tâm vào trò chơi, đương nhiên sẽ nhanh chóng thua và anh đã thua thảm hại ở ngay ván đầu tiên.

Lúc đi học, Thẩm Thước là người chơi game rất giỏi, các nam sinh trong lướp đã nhịn không nổi nữa, tặc lưỡi một tiếng, trêu chọc nói:

“Tình hình thế nào rồi?”

Thẩm Thước không có chút ý chí chiến đấu nào, lắc đầu cười cười, duỗi tay lấy ly rượu bên cạnh, coi như tự trừng phạt mình.

“Này!” Trần Chí Hoành ở đối diện đột nhiên đè ly rượu trong tay anh xuống, “Uống rượu thôi thì chán quá.”

Nói đến đó, anh ấy liền cười đầy ẩn ý.

Đám nam sinh cùng bàn lập tức hiểu ra, trao đổi ánh mắt một chút, nói: “Đúng đó, muốn chơi thì phải chơi kích thích một chút.”

“Vừa rồi chúng ta là người thắng, phải không?”

Mấy người chiến thắng đồng loạt ồn ào.

“Tại chỗ này hôn môi một bạn nữ.” Trần Chí Hoành ngoài mặt là dựa theo quy tắc trò chơi giao nhiệm vụ cho Thẩm Thước, nhưng thực chất là vì lợi ích của anh.

Những người thắng khác đều hiểu, sôi nổi tỏ vẻ tán đồng, cũng bắt đầu hưng phấn mà ồn ào.

Trong Khoa có không ít nữ sinh thích Thẩm Thước, nghe vậy một đám mặt đỏ tim đập.

Trước kia không cơ hội, nhưng hiện tại Thẩm Thước cùng Lâm Nhiễm đã chia tay, còn nháo đến như vậy, khả năng cao là anh sẽ chọn một trong số bọn họ để hôn?

Thẩm Thước lướt qua từng khuôn mặt đang xem kịch, cuối cùng lại nhìn qua mấy cái đầu rồi bay tới bàn bên cạnh.

Bàn cách vách không chơi trò chơi, một đám người ca hát tụ lại, Lâm Nhiễm ngồi ở trong đó, cầm ly rượu, lắc lư rượu trong ly với ánh mắt an tĩnh, lặng lẽ.

Tiếng la hét ở bàn này lớn đến nỗi tiếng hát ở bàn bên kia bị gián đoạn, tất cả sôi nổi quay đầu nhìn qua.

Một giây trước căn phòng còn náo nhiệt ồn ào, giây sau chỉ có một bản nhạc đệm lơ lửng trong không trung.

Cảm nhận được không khí thay đổi, Lâm Nhiễm ngẩng đầu, thình lình bắt gặp rất nhiều cặp mắt ở bàn bên cạnh.

Cô còn đang mê mang, Thẩm Thước đã đứng dậy và đi về phía cô.

Dưới sự chú ý của mọi người, Thẩm Thước dừng lại trước mặt cô, khom người một tay chống vào lưng ghế dựa sau lưng cô, một bóng đen cao lớn lập tức bao trùm lấy cô.

Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt thâm thúy, mang theo tiếng cười, “Chỉ là một trò chơi mà thôi, em không ngại chứ?”

Giọng điệu ngập ngừng, che giấu sự mong đợi.

Lâm Nhiễm hiểu được, hẳn là anh đã chơi thua, đang tiếp nhận trừng phạt, mà trừng phạt này có liên quan đến cô.

Tuy rằng không biết cụ thể là cái gì, nhưng trực giác cô cho biết không phải chuyện tốt lành, Lâm Nhiễm nhất thời phòng bị mà nhìn chằm chằm anh, trong mắt mang theo cảnh cáo.

Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Thước giơ tay nắm cằm cô.

Trên tay hắn quấn băng gạc trắng, tản ra mùi thuốc thoang thoảng, trên cổ tay còn đeo một sợi dây đàn hương đỏ lá nhỏ cuốn ba vòng.

Đây là món quà lưu niệm họ mua ở danh lam thắng cảnh khi đi du lịch vào năm tốt nghiệp đại học, lúc đó họ mua hai sợi dây. Sợi dây còn lại vốn ở chỗ Lâm Nhiễm, nhưng sau khi hai người chia tay, Lâm Nhiễm thu dọn hành lý về Đông Lâm, cô liền đem sợi dây vứt lại trong phòng trọ nơi hai người thuê.

Mà những người khác ở đây đều vì động tác của Thẩm Thước làm cho hưng phấn không thôi, cùng kêu lên: “Hôn! Hôn đi!”

Còn có người nghịch ngợm mà huýt sáo.

Ánh mắt Lâm Nhiễm lóe lên một chút, hình phạt của anh là hôn cô?

Thẩm Thước ở khoảng cách gần nhìn Lâm Nhiễm, ánh mắt đảo quanh trên mặt cô, giờ này khắc này, Lâm Nhiễm không có biểu hiện phản kháng rõ ràng, đương nhiên cũng cũng không có lộ ra bất kỳ chờ mong nào, điều này làm anh không khỏi nghi hoặc.

Tuy nhiên, những người khác lại không chờ thêm được nữa, đặc biệt là sau khi uống mấy chén rượu, cồn vừa lên đầu, liền không quan tâm, ở bên cạnh lớn tiếng thúc giục:

“Thẩm Thước, cậu có làm được không? Có còn muốn hôn nữa không?”

“Đúng vậy! Là đàn ông thì hôn nhanh lên!”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thước bị người ta nói mình không đủ nam tính, hơn nữa đàn ông sợ nhất bị người ta nói không được, mặc dù trong lòng biết rõ đó chỉ là chiêu khích tướng.

Anh nghiêng đầu cười khẽ, quay đầu hướng tới hai nam sinh đang kêu gào kia bắn một con mắt hình viên đạn, làm cho bọn họ lập tức tắt tiếng.

Rượu dù mạnh đến đâu, cũng không khỏi bị ánh mắt kia của anh làm cho hoảng sợ, mọi người nhanh chóng thức thời mà ngừng ồn ào.

Tưởng rằng mọi chuyện đến đây liền kết thúc, Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng đột nhiên, Thẩm Thước cử động, chống tay vào lưng dựa phía sau cô, trở tay chế trụ ót cô.

Không đợi Lâm Nhiễm phản ứng, anh cúi đầu chạm vào môi cô.

“Oh SHIT!”

“Oa……”

Toàn trường phát ra những tiếng kêu sợ hãi, hưng phấn.

Đặc biệt khi thấy Lâm Nhiễm không có bất cứ ý tứ phản kháng nào, xem ra tình cảm đối với Thẩm Thước còn chưa dứt?

Nữ nhân a~, quả nhiên thích khẩu thị tâm phi!

Đã lâu không được chạm vào cô, Thẩm Thước lúc này có chút không tự chủ được, môi không tự giác mà day cắn, khi anh định cạy môi và răng cô ra, Lâm Nhiễm đột nhiên giơ tay đẩy anh.

Anh hơi lùi lại, lồng ngực phập phồng, đè nén dục vọng đang lên men, hơi thở có chút nặng nề.

“Chơi vui không?” Lâm Nhiễm bình tĩnh dị thường hỏi, đồng thời giơ tay lau sạch vết sơn vừa lem trên môi.

Thẩm Thước ngước mắt nhìn vào mắt cô, không giống như trước đây, sau khi hôn anh, cô luôn nhìn anh với đôi mắt mơ hồ ngập nước, đầy trìu mến, đó là bộ dáng động tình.

Còn Lâm Nhiễm giờ phút này, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng, vô hình trung giống như đang cất giấu một lưỡi dao sắc bén.

“Đến lượt tôi.” Lâm Nhiễm mím môi dưới, cười như không cười, duỗi tay cầm lấy chiếc ly trên bàn.

Mọi người đều bị sốc trước sự bình tĩnh đến đáng kinh ngạc của cô, đã không ai dám ồn ào.

Cùng lúc đó, bản nhạc đệm cuối cùng vừa lúc kết thúc, cả căn phòng yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Và ngay trước khi họ nhận ra Lâm Nhiễm muốn làm gì, cô đã đứng dậy khỏi ghế sofa và đem ly rượu lên trên đầu Thẩm Thước.

Giây tiếp theo, rượu màu hổ phách đổ xuống đầu anh.

Thẩm Thước vẫn duy trì tư thế khom lưng ban đầu, nhắm mắt lại, tùy ý để rượu cay từ trên tóc chảy xuống, chảy quá khuôn mặt, rơi xuống chiếc ghế sofa màu đỏ.

Khi bản nhạc tiếp theo bắt đầu, Lâm Nhiễm thản nhiên thả ly rượu xuống, từ bên cạnh đi vòng qua anh, mặt không cảm xúc mà rời đi trước sự kinh ngạc của mọi người.

----------------------------------------------------------

🌷Editor: Ngọc ( xin lỗi mn vì up chương muộn😥, dạo này phải làm nhiều bài ktra quá nên không có thời gian edit cho mn. Có cơ hội sẽ bù lại nha!!!!)

Thời gian trở lại mười phút trước.

Tại phòng bao 302, các học sinh từ lớp 3- chuyên ngành Tài chính lần lượt đến.

Thẩm Thước, với tư cách là một người biến mất trong ba năm, lại đột nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện, tất nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Mỗi khi có người bước vào, họ đều tiến đến chào hỏi anh mấy câu, dần dần, một vòng người lớn vây quanh anh.

Khi rượu còn chưa mở, lớp trưởng Trần Chí Hoành từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt quét qua mọi người, sau đó dừng lại trên người Thẩm Thước.

Thẩm Thước đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ, tư thái kiêu ngạo lại tùy ý, hai chân dang rộng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, đang cầm bình rượu rót vào ly.

Trần Chí Hoành sải bước lớn đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống ghé vào sau tai anh nhắc nhở, “ Lớp Lâm Nhiễm ở bên cạnh, tớ vừa mới nhìn thấy cô ấy ở hành lang.”

Động tác rót rượu của Thẩm Thước dừng lại, hàng mi đen dày nổi bật dưới ánh đèn, tạo thành một bóng đen nho nhỏ nơi đáy mắt.

“Có muốn qua đó chào hỏi không?” Trần Chí Hoành cười hỏi, duỗi tay cầm một miếng dưa hấu trên bàn nhét vào miệng.

Thẩm Thước trầm mặc không nói, lông mi kích động giật giật, bóng tối nơi đáy mắt lay động, anh đặt bình rượu xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng cầm ly rượu lên đảo một vòng, sau đó đứng lên, “Đi thôi.”

Những bạn học khác trên sô pha không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ thấy Thẩm Thước đột nhiên đứng dậy muốn rời đi, liền ngẩng đầu lên hỏi: “Đi đâu vậy?”

Thẩm Thước đã đi được một bước, rời khỏi sô pha, “Đến phòng bên cạnh chào hỏi.”

“Phòng bên cạnh là?” Lại có người truy hỏi.

Trần Chí Hoành nhanh chóng lấy một ly rượu và đi theo, “Lớp 1 Nhân sự.”

“Ồ ~”

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt phát ra âm thanh như tỉnh ngộ.

Lúc trước, mối quan hệ giữa Thẩm Thước và Lâm Nhiễm đã kinh động toàn trường, mọi người trong lớp đương nhiên biết Lâm Nhiễm học lớp 1 khoa Nhân sự.

Bọn họ còn chưa biết Thẩm Thước và Lâm Nhiễm đã chia tay, cho rằng anh đây là muốn đi qua đó rải cẩu lương, một đám liền tò mò mà đi theo.

Không ai ngờ rằng sẽ xuất hiện loại sự tình này.

Cẩu lương đâu?

Như thế nào lại trở thành một nhát dao xuyên tim?

Trần Chí Hoành đi theo phía sau Thẩm Thước, nhìn vết đỏ trên tay anh từng giọt từng giọt nhỏ xuống, bất luận là rượu hay máu, dưới tình huống này, hắn đều phải đưa anh đi rửa sạch một chút.

“Mau! Đi tới toilet rửa đã.” Trần Chí Hoành nắm lấy cánh tay Thẩm Thước và nói.

Âm nhạc trong hộp không được bật, mà giọng nói của Trần Chí Hoành lại không hề nhỏ, người bên trong tự nhiên sẽ nghe thấy được, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ở cửa, một bóng người thon dài đứng sau cách cửa khép hờ, ánh đèn chói mắt từ trong hộp chiếu ra, rơi xuống trên nửa người của nam nhân, trong ngoài sáng tối đan xen, đem khuôn mặt xuất sắc của người đàn ông cắt thành hai mặt lập thể, góc nghiêng hiện ra đặc biệt sắc nét.

Hơn nữa, ngoại hình đặc biệt và ngũ quan cân đối như vậy có thể dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc đối với người khác. Vì thế, mọi người có mặt ngay lập tức ghép anh với người trong trí nhớ của mình.

“Tôi không có nhìn lầm chứ? Người vừa rồi là Thẩm Thước đúng không?”

“Hình như là cậu ấy.” Một người khác không chắc chắn lặp lại.

Nghe được tên của người nọ, bàn tay đang cầm ly rượu của Lâm Nhiễm vô thức nắm chặt lại, trái tim đập nhanh lỡ một nhịp.

Một lúc sau, cô chậm rãi quay đầu lại, người đàn ông ở cửa vừa lúc xoay người rời đi.

Nhưng rốt cuộc là đã từng ở bên nhau bốn năm , cô đối với anh quá quen thuộc, cho dù là bóng dáng nửa xoay người, cô cũng có thể chắc chắn trăm phần trăm, không sai, chính là anh, Thẩm Thước.

Anh thế mà lại xuất hiện?

**

Ngay sau đó, Thẩm Thước bị Trần Chí Hoành đẩy đến toilet.

Anh bước đến bồn rửa tay trước và đưa tay qua, vòi nước lập tức cảm ứng được mà chảy nước.

Chất lỏng màu đỏ nhanh chóng bị cọ rửa sạch sẽ theo dòng nước, nhưng có những mảnh vỡ thủy tinh găm vào lòng bàn tay anh, anh giơ tay lên, máu mới lại chảy ra từ chỗ bị thương.

Thấy anh bị thương, Trần Chí Hoành nhíu nhíu mày, lo lắng nói: “Này phải đi bệnh viện đó.”

Thẩm Thước lại không hề hoảng sợ, sau khi nói “chuyện nhỏ”, anh cau mày, dùng tay không đem những mảnh vỡ kẹt trong lòng bàn tay rút ra.

Cơn đau thấu xương, làm anh kêu lên một tiếng.

Trần Chí Hoành xắn tay áo định giúp thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, cùng giọng nói của một bạn học nữ, “Tôi mượn hộp thuốc từ quầy lễ tân, các cậu xem có dùng được không.”

Nghe vậy, Trần Chí Hoành lập tức xoay người đi ra ngoài, xách hòm thuốc tiến vào.

Còn có một mảnh thủy tinh nhỏ cắm quá sâu, dùng tay không thể nhổ ra được, Thẩm Thước nhíu mày, trên trán sớm đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, thở nhẹ một hơi, cố nén đau đớn trong phổi, giọng nói khàn khàn: “Tìm cho tớ cái nhíp.”

“Được.” Trần Chí Hoành đặt hòm thuốc lên bồn rửa tay, mở ra, rất nhanh liền tìm được thứ mình muốn.

Đem mảnh vỡ thu dọn sạch sẽ, khử trùng, bôi thuốc mỡ cầm máu, dùng băng gạc cuốn lại, vết thương trên tay Thẩm Thước được xử lý tốt.

Mấy bạn học đang chờ ở cửa nhà vệ sinh, thấy Thẩm Thước đi ra, người vừa rồi đưa hộp thuốc cho anh lập tức chào hỏi, nhìn đôi tay quấn băng gạc của anh , không khỏi nhíu mày, “Hay là đi đến bệnh viện kiểm tra xem?”

“Không cần.” Thẩm Thước cúi xuống nhìn lòng bàn tay, bình tĩnh mà nói, lại cất bước đi đến hướng phòng bao, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình.

Các bạn học cùng đi qua, nhìn anh lại đẩy cửa phòng của lớp Lâm Nhiễm, hít sâu một hơi, trao đổi mắt với nhau.

Đã như vậy rồi, còn muốn đi vào để chịu tội?

**

Cặp đôi nổi tiếng vườn trường thế mà đã chia tay? Sau khi biết tin, các bạn học trong hộp có thể nói là thật lâu không thể bình tĩnh.

Nhất là nhìn phản ứng hiện tại của hai người, thời điểm chia tay hình như không được vui lắm?

Từ tình biến thành thù thực sự rất xấu hổ.

Có người lanh mồm lanh miệng, ngay sau đó liền tò mò mà truy hỏi Lâm Nhiễm, “Cậu cùng Thẩm Thước, vì sao lại chia tay?”

Còn có người nói: “Thẩm Thước lại đây hẳn là tìm cậu, hai người…… Còn có khả năng sao?”

Lúc này Thẩm Thước vừa đi xử lý vết thương đã dẫn các bạn học trở về.

Cửa lại lần nữa truyền đến động tĩnh, mọi người trên sô pha nhìn lại nơi phát ra âm thanh. 

Lâm Nhiễm đang ngồi quay lưng về phía cửa, cô khẽ quay đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người, dư quang thoáng nhìn thấy người đàn ông lại xuất hiện ở cửa.

“Sao có thể?” Lâm Nhiễm cười khẽ một tiếng, ngửa đầu uống một hớp rượu, sau đó ung dung dựa vào trên ghế salon, “Tôi không làm nghề tài chế.”

Giọng nói rơi xuống, toàn trường lập tức im lặng không một tiếng động.

Hảo gia hỏa, vừa rồi ngươi vừa mới nói Thẩm Thước xui xẻo, hiện tại lại đem hắn coi thành rác rưởi?

Thật tàn nhẫn.

Vì yêu sinh hận là như thế sao?

Lại một lần, Thẩm Thước nghe được những lời Lâm Nhiễm nói, bước chân dừng lại ở cửa.

Bầu không khí thậm chí rơi vào tình huống xấu hổ hơn.

Mà Trần Chí Hoành vì để làm dịu bầu không khí, khoa trương mà cười gượng hai tiếng, từ bên cạnh Thẩm Thước đi chen vào, giống như không nghe thấy lời Lâm Nhiễm nói, làm bộ vui vẻ mà chào hỏi mọi người.

“Xin chào! Các bạn học khoa Nhân sự 1! Chúng tôi là lớp 3 Tài chính bên cạnh. Nghe nói mọi người cũng đang tổ chức họp lớp ở đây, nên ghé qua góp vui cùng mọi người!”

Vốn dĩ chính là họp lớp, ai cũng không hy vọng mọi thứ trở nên tẻ nhạt, có người làm náo nhiệt bầu không khí, những người khác tự nhiên cũng hùa theo, “Đúng vậy, náo nhiệt náo nhiệt.”

“Vậy còn đứng đó làm gì?”

“Tới uống rượu.”

Lớp phó lớp Lâm Nhiễm cũng đứng dậy nhiệt tình tiếp đón bọn họ, mặt khác một vị  bạn học nam chạy nhanh đi mở nhạc lên.

Bầu không khí trong phòng riêng bỗng trở nên sôi nổi, đoạn nhạc đệm chia tay của cặp đôi kia không mấy vui vẻ, gần như long trời lở đất, tạm thời bị lãng quên. 

Khu vực sô pha bên này, được một lúc liền chật kín người.

Không biết là cố ý hay vô tình, cũng có thể vì đông người mà Thẩm Thước ngồi bên cạnh Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm theo bản năng muốn rời đi, nhưng mới vừa đứng lên, bạn cùng phòng lúc trước đột nhiên kéo cô lại, “Này, Lâm Nhiễm, sắp chơi trò chơi rồi, cậu không phải là muốn “đào ngũ” đó chứ?”

Lúc trước khi cô cùng Thẩm Thước ở bên nhau, người bạn cùng phòng này liền đối với cô âm dương quái khí*, hiện tại lại cười tủm tỉm một bộ dáng giống như đang xem kịch.

(*âm dương quái khí: theo nghĩa bóng là chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, thái độ không chân thành...)

Nếu là mấy năm trước, thủ đoạn hung hăng vụng về này có thể đã phát huy tác dụng đối với một Lâm Nhiễm trẻ tuổi và không phù phiếm, nhưng hiện tại, cô đã không còn dễ dàng bị lừa như vậy.

“Tôi không thích chơi game.” Lâm Nhiễm dùng tay trái nắm lấy tay bạn cùng phòng, kéo cô ta sang một bên, xoay người ấn cô ta vào chỗ cô đang ngồi, “Mọi người chơi vui vẻ.”

Ngồi bên cạnh chính là Thẩm Thước, lúc Dương Hiểu Lụa ngồi xuống, Thẩm Thước không chút để ý ngước mắt lên.

Bắt gặp ánh mắt Thẩm Thước, Dương Hiểu Lụa nháy mắt e lệ ngượng ngùng mà cúi thấp đầu.

Lâm Nhiễm nhìn vẻ mặt ửng đỏ của cô ta, chỉ cảm thấy buồn cười, cô cười nhẹ, cầm ly rượu trên bàn lên, xoay người bước đi.

Ánh mắt Thẩm Thước nặng nề, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, dõi theo bước đi của cô.

Một đám người vây quanh bàn tiệc, lắc xúc sắc để đoán điểm số, người thua hoặc là uống rượu, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ do người thắng chỉ định.

Thẩm Thước tuy rằng ngồi ở chỗ này, nhưng tâm đã sớm bay đi, không có chút gì là hứng thú, tùy tay lắc hai cái, thất thần mà báo cáo con số.

Nếu không đặt tâm vào trò chơi, đương nhiên sẽ nhanh chóng thua và anh đã thua thảm hại ở ngay ván đầu tiên.

Lúc đi học, Thẩm Thước là người chơi game rất giỏi, các nam sinh trong lướp đã nhịn không nổi nữa, tặc lưỡi một tiếng, trêu chọc nói:

“Tình hình thế nào rồi?”

Thẩm Thước không có chút ý chí chiến đấu nào, lắc đầu cười cười, duỗi tay lấy ly rượu bên cạnh, coi như tự trừng phạt mình.

“Này!” Trần Chí Hoành ở đối diện đột nhiên đè ly rượu trong tay anh xuống, “Uống rượu thôi thì chán quá.”

Nói đến đó, anh ấy liền cười đầy ẩn ý.

Đám nam sinh cùng bàn lập tức hiểu ra, trao đổi ánh mắt một chút, nói: “Đúng đó, muốn chơi thì phải chơi kích thích một chút.”

“Vừa rồi chúng ta là người thắng, phải không?”

Mấy người chiến thắng đồng loạt ồn ào.

“Tại chỗ này hôn môi một bạn nữ.” Trần Chí Hoành ngoài mặt là dựa theo quy tắc trò chơi giao nhiệm vụ cho Thẩm Thước, nhưng thực chất là vì lợi ích của anh.

Những người thắng khác đều hiểu, sôi nổi tỏ vẻ tán đồng, cũng bắt đầu hưng phấn mà ồn ào.

Trong Khoa có không ít nữ sinh thích Thẩm Thước, nghe vậy một đám mặt đỏ tim đập.

Trước kia không cơ hội, nhưng hiện tại Thẩm Thước cùng Lâm Nhiễm đã chia tay, còn nháo đến như vậy, khả năng cao là anh sẽ chọn một trong số bọn họ để hôn?

Thẩm Thước lướt qua từng khuôn mặt đang xem kịch, cuối cùng lại nhìn qua mấy cái đầu rồi bay tới bàn bên cạnh.

Bàn cách vách không chơi trò chơi, một đám người ca hát tụ lại, Lâm Nhiễm ngồi ở trong đó, cầm ly rượu, lắc lư rượu trong ly với ánh mắt an tĩnh, lặng lẽ.

Tiếng la hét ở bàn này lớn đến nỗi tiếng hát ở bàn bên kia bị gián đoạn, tất cả sôi nổi quay đầu nhìn qua.

Một giây trước căn phòng còn náo nhiệt ồn ào, giây sau chỉ có một bản nhạc đệm lơ lửng trong không trung.

Cảm nhận được không khí thay đổi, Lâm Nhiễm ngẩng đầu, thình lình bắt gặp rất nhiều cặp mắt ở bàn bên cạnh.

Cô còn đang mê mang, Thẩm Thước đã đứng dậy và đi về phía cô.

Dưới sự chú ý của mọi người, Thẩm Thước dừng lại trước mặt cô, khom người một tay chống vào lưng ghế dựa sau lưng cô, một bóng đen cao lớn lập tức bao trùm lấy cô.

Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt thâm thúy, mang theo tiếng cười, “Chỉ là một trò chơi mà thôi, em không ngại chứ?”

Giọng điệu ngập ngừng, che giấu sự mong đợi.

Lâm Nhiễm hiểu được, hẳn là anh đã chơi thua, đang tiếp nhận trừng phạt, mà trừng phạt này có liên quan đến cô.

Tuy rằng không biết cụ thể là cái gì, nhưng trực giác cô cho biết không phải chuyện tốt lành, Lâm Nhiễm nhất thời phòng bị mà nhìn chằm chằm anh, trong mắt mang theo cảnh cáo.

Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Thước giơ tay nắm cằm cô.

Trên tay hắn quấn băng gạc trắng, tản ra mùi thuốc thoang thoảng, trên cổ tay còn đeo một sợi dây đàn hương đỏ lá nhỏ cuốn ba vòng.

Đây là món quà lưu niệm họ mua ở danh lam thắng cảnh khi đi du lịch vào năm tốt nghiệp đại học, lúc đó họ mua hai sợi dây. Sợi dây còn lại vốn ở chỗ Lâm Nhiễm, nhưng sau khi hai người chia tay, Lâm Nhiễm thu dọn hành lý về Đông Lâm, cô liền đem sợi dây vứt lại trong phòng trọ nơi hai người thuê.

Mà những người khác ở đây đều vì động tác của Thẩm Thước làm cho hưng phấn không thôi, cùng kêu lên: “Hôn! Hôn đi!”

Còn có người nghịch ngợm mà huýt sáo.

Ánh mắt Lâm Nhiễm lóe lên một chút, hình phạt của anh là hôn cô?

Thẩm Thước ở khoảng cách gần nhìn Lâm Nhiễm, ánh mắt đảo quanh trên mặt cô, giờ này khắc này, Lâm Nhiễm không có biểu hiện phản kháng rõ ràng, đương nhiên cũng cũng không có lộ ra bất kỳ chờ mong nào, điều này làm anh không khỏi nghi hoặc.

Tuy nhiên, những người khác lại không chờ thêm được nữa, đặc biệt là sau khi uống mấy chén rượu, cồn vừa lên đầu, liền không quan tâm, ở bên cạnh lớn tiếng thúc giục:

“Thẩm Thước, cậu có làm được không? Có còn muốn hôn nữa không?”

“Đúng vậy! Là đàn ông thì hôn nhanh lên!”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thước bị người ta nói mình không đủ nam tính, hơn nữa đàn ông sợ nhất bị người ta nói không được, mặc dù trong lòng biết rõ đó chỉ là chiêu khích tướng.

Anh nghiêng đầu cười khẽ, quay đầu hướng tới hai nam sinh đang kêu gào kia bắn một con mắt hình viên đạn, làm cho bọn họ lập tức tắt tiếng.

Rượu dù mạnh đến đâu, cũng không khỏi bị ánh mắt kia của anh làm cho hoảng sợ, mọi người nhanh chóng thức thời mà ngừng ồn ào.

Tưởng rằng mọi chuyện đến đây liền kết thúc, Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng đột nhiên, Thẩm Thước cử động, chống tay vào lưng dựa phía sau cô, trở tay chế trụ ót cô.

Không đợi Lâm Nhiễm phản ứng, anh cúi đầu chạm vào môi cô.

“Oh SHIT!”

“Oa……”

Toàn trường phát ra những tiếng kêu sợ hãi, hưng phấn.

Đặc biệt khi thấy Lâm Nhiễm không có bất cứ ý tứ phản kháng nào, xem ra tình cảm đối với Thẩm Thước còn chưa dứt?

Nữ nhân a~, quả nhiên thích khẩu thị tâm phi!

Đã lâu không được chạm vào cô, Thẩm Thước lúc này có chút không tự chủ được, môi không tự giác mà day cắn, khi anh định cạy môi và răng cô ra, Lâm Nhiễm đột nhiên giơ tay đẩy anh.

Anh hơi lùi lại, lồng ngực phập phồng, đè nén dục vọng đang lên men, hơi thở có chút nặng nề.

“Chơi vui không?” Lâm Nhiễm bình tĩnh dị thường hỏi, đồng thời giơ tay lau sạch vết sơn vừa lem trên môi.

Thẩm Thước ngước mắt nhìn vào mắt cô, không giống như trước đây, sau khi hôn anh, cô luôn nhìn anh với đôi mắt mơ hồ ngập nước, đầy trìu mến, đó là bộ dáng động tình.

Còn Lâm Nhiễm giờ phút này, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng, vô hình trung giống như đang cất giấu một lưỡi dao sắc bén.

“Đến lượt tôi.” Lâm Nhiễm mím môi dưới, cười như không cười, duỗi tay cầm lấy chiếc ly trên bàn.

Mọi người đều bị sốc trước sự bình tĩnh đến đáng kinh ngạc của cô, đã không ai dám ồn ào.

Cùng lúc đó, bản nhạc đệm cuối cùng vừa lúc kết thúc, cả căn phòng yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Và ngay trước khi họ nhận ra Lâm Nhiễm muốn làm gì, cô đã đứng dậy khỏi ghế sofa và đem ly rượu lên trên đầu Thẩm Thước.

Giây tiếp theo, rượu màu hổ phách đổ xuống đầu anh.

Thẩm Thước vẫn duy trì tư thế khom lưng ban đầu, nhắm mắt lại, tùy ý để rượu cay từ trên tóc chảy xuống, chảy quá khuôn mặt, rơi xuống chiếc ghế sofa màu đỏ.

Khi bản nhạc tiếp theo bắt đầu, Lâm Nhiễm thản nhiên thả ly rượu xuống, từ bên cạnh đi vòng qua anh, mặt không cảm xúc mà rời đi trước sự kinh ngạc của mọi người.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play