Xuyên thành đóa sen hồng

Chương 5. Gặp Trường Uyên, bí ẩn thôn Ngọc Bích (1)


2 tháng


Một khắc sau hắn quay lại thấy y đang ngồi nghịch với mấy con cá nhỏ trong hồ, chẳng nói chẳng rằng đi đến gọi y.

Kiều Ân đang yên đang lành bị doạ sợ đến nỗi nằm ra đất lăn mấy vòng. Y khẽ mở mắt ra nhìn, người khiến y sợ mất mật hồi nãy thế mà lại là tên cẩu hoàng tử kia. Hắn ngồi xuống đỡ y dậy rồi nói: "cho ta xin lỗi, vừa nãy gấp gáp quá ta mới chạy vội vào, chắc ngươi sợ lắm nhỉ?" Y quay đầu đi ra vẻ tức giận rồi phụng phịu nói: “Xí, ai cần lời xin lỗi của huynh chứ.”

Lúc này hắn mới vui vẻ thông báo với y: "ta đã nói với tất cả mọi người trong cung rồi, từ nay ngươi có thể tự do ra ngoài chơi, muốn làm gì thì làm…" Hắn đang ba hoa thì y chợt nói: "xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng chỉ có một canh giờ mà huynh đã cứu nguy cho ta được rồi sao, huynh có đùa ta không đó." Hắn xua tay, bình thản trả lời y: "ầy…ta là hoàng tử mà, ta làm không xong thì còn có bao nhiêu quan đại thần với cung nhân giúp đỡ, cứ từ mười đồn thành trăm, trăm đồn thành nghìn thì có gì lạ đâu, bộ ngươi thấy lạ lắm hả?" Y thở dài rồi bảo hắn: “nếu huynh không có việc gì nữa thì ta xin cáo từ trước.”

Hắn nắm lấy vạt áo của y rồi kéo lại làm y chới với ngã vào lòng hắn, đầu y chạm vào bả vai hắn, nét mặt thì cực kì khó coi. Hắn ra chiều hơi thất vọng bảo: "ngươi không được dạy dỗ cẩn thận hay sao vậy, ta chưa cho phép mà đã đi rồi, hay để bổn hoàng tử dạy lại ngươi…" Y vốn đã đang khó chịu lại bị hắn cầm vạt áo lôi lại nữa thì tức đến đỏ mặt, mắng một tràng: “ta nói huynh câu này mới đúng á, bộ huynh muốn ôm ta lắm hay sao, thả ta   ra đi, người ta mà biết huynh như vậy thì ai dám lấy huynh làm chồng nữa.”

Lúc bấy giờ hắn mới thả y ra, hắn trịnh trọng nói: "khụ…hôm sau ta lên núi tìm chút thảo dược, ta muốn ngươi đi cùng với ta, nhưng mà chỉ có hai chúng ta đi thôi." Y trợn tròn hai con mắt nhìn hắn, nói bằng giọng kiêng dè: “chẳng phải huynh có rất nhiều vệ sĩ sao, sao huynh không cho họ đi cùng. Với lại huynh phải cho thái y đi nữa chứ, lỡ chúng ta không biết loại thảo dược cần tìm trông như thế nào thì sao?”

Hắn lại dùng cái điệu bộ xua tay ra vẻ ta đây không cần trả lời y: “tưởng gì chứ mấy cái đó thì quá đơn giản, bổn hoàng tử võ công đầy mình, thuộc hết tên và đặc điểm của các loại cây thuốc, mấy thứ này chẳng làm khó được ta đâu.”

[Kiều Ân nghi ngờ nhân sinh]

[…]

Sáng sớm hôm sau hắn dậy sớm rồi khua y dậy.  Hắn đi dắt hai con ngựa ra cho chúng nó ăn cỏ rồi thắng yên cương cho chúng. Hắn thay bộ đồ đơn giản hơn so với mấy bộ diêm dúa hắn mặc hàng ngày, hắn cũng ném cho y một bộ mới rồi bảo y thay ra. Xong xuôi mọi chuyện hắn trèo lên lưng ngựa, thấy y vẫn đang đứng dưới không leo lên hắn hơi ngạc nhiên hỏi y: "ngươi không biết cưỡi ngựa hả." Y điềm nhiên trả lời: "ta biết cưỡi nhưng mà ngựa cao quá, ta không lên được." Hắn chẳng nói chẳng rằng, hai tay hắn nhấc bổng y lên đặt ngay ngắn trên yên ngựa rồi hắn cũng trèo lên theo. Y thắc mắc hỏi hắn: "nè Huyền Quân, sao huynh không lên ngựa của huynh đi, ta tự cưỡi được mà." Hắn gắt giọng: "ngươi tự cưỡi ta không yên tâm, để ta lên với ngươi." Nói đoạn hắn cầm dây cương ghì thật mạnh,  con ngựa hí lên một tiếng dài rồi phi thẳng lên ngọn núi phía trước.

Ngọn núi này quanh năm bị tuyết che phủ, khắp nơi chỉ có cây cối khô khốc trụi lá, thỉnh thoảng có con chim cú tuyết bay tới hay. con thỏ chạy qua. Đi tiếp một đoạn thì hắn dừng lại, trước mắt hai người là một tấm bảng gỗ thô sơ ghi chữ "thôn Ngọc Bích". Hai người xuống ngựa, hắn dắt ngựa còn y đi bộ vào trong thôn. Mấy người trong thôn xì xào bàn tán với nhau:

- Mau xem kìa, thôn chúng ta hôm nay có khách.

- Nhìn hai vị này chắc là hai công tử nhà nào lên đây chơi rồi.

- Ái chà chà, vị kia ăn diện trông hơi lạ nhỉ.

-.......…

Hắn và y đi một hồi thì bỗng nhiên hắn dừng lại cạnh một mảnh vườn nhỏ, ở đó có một ông già đang cuốc đất, sau khi hắn gọi thì ông già quay đầu lại, hắn hỏi ông: "trông đại thúc cũng có vẻ lớn tuổi rồi, xin hỏi đại thúc có biết núi tuyết ngoài kia không?" Ông già nghiêng đầu nghe, mắt hơi nheo lại, nói: "núi tuyết, núi tuyết nào cơ, từ xưa đến giờ ta sống ở đây chưa thấy ngọn núi đó bao giờ!" Mấy thôn dân đứng gần đó cũng hùa theo: “đúng đó, ở đây làm gì có núi tuyết nào chứ,  hai vị có lầm không?”

Hắn và y vừa bước đi vừa không khỏi thấy kì lạ. Rõ ràng ngoài kia là núi tuyết, rét lạnh thấu xương. Nhưng sao ở đây lại có một thôn trang nhỏ non xanh nước biếc, ấm áp như mùa xuân. Hơn nữa các thôn dân còn bảo họ không biết núi tuyết mà hắn nói, chuyện này quả thực rất kì lạ và có vài phầm mờ ám. Lúc này hai người thấy đằng kia có một người mặc bạch y, phong thái điềm tĩnh, phóng khoáng  đang khoan thai bước đến bên họ.

Lúc người mặc bạch y đó đi gần đến, hắn vẫy tay ra hiệu rồi hỏi: "vị đạo trưởng này, chúng tôi đi lấy thuốc ngang qua đây, cho hỏi ở thôn này có quán trọ nào để nghỉ qua đêm không?" Người mặc bạch y kia lại xua tay nói: “thật sự xin lỗi hai vị, nhưng cái thôn nghèo của chúng tôi không có quán trọ nào, nếu hai vị không ngại thì có thể ngủ qua đêm ở nhà ta, với lại nhà ta cũng có trồng một số cây thuốc, hai vị cần thì cứ hái, ta không lấy tiền đâu.”

Nói rồi anh ta quay người đi ra hiệu cho y và hắn đi theo. Đi được một quãng ngắn, anh ta hỏi: “hai vị là công tử nhà nào lên thôn chúng ta chơi vậy, nếu không tiện trả lời thì thôi, ta chỉ thuận miệng hỏi hai vị thôi.”

Hắn điềm tĩnh trả lời: “ta tên Huyền Quân, vị bên cạnh ta là Kiều Ân, chúng ta từ dưới chân núi lên, còn đạo trưởng thì sao?”

Anh ta tươi cười, vui vẻ đáp: “ta tên Trường Uyên, nhưng mà ta không tu đạo, hai vị đừng gọi ta là đạo trưởng.”

Đi thêm một lúc nữa thì cả ba đều dừng lại trước một căn nhà gỗ không quá lớn được xây theo kiểu cổ. Trường Uyên niềm nở bảo y và hắn: “đây là nhà của ta, hai vị công tử cứ tự nhiên, đừng khách sáo!”

__________________________

Tác giả nói: “Trường Uyên không phải phản diện đâu, đừng anti ẻm nha.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play