Không Phục Đến Làm

Chương 2


2 tháng

trướctiếp

Làm thế nào mà mối quan hệ giữa anh và Ngu Cẩm Văn tiến triển thành như vậy? Thẩm Diệc Chu cũng đã không suy nghĩ cẩn thận, nhưng vì Ngu Cẩm Văn đã như vậy rồi, anh cũng đã xác định rõ xu hướng tính dục của mình ngay từ khi còn nhỏ, vả lại đây là điều mà cả hai người đều hài lòng, có lý do gì để từ chối?

Tuy nhiên, Ngu Cẩm Văn là cong hay thẳng thì thực sự anh vẫn chưa thăm dò được.

Ngày đầu tiên vào cấp ba, Ngu Cẩm Văn đã làm trái lệnh thầy Hiệu trưởng trong lễ khai giảng, sau đó còn tập hợp một nhóm đàn em các nam sinh rồi gây rối khắp nơi. Chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng, cả trường đều biết chuyện lớp 10/6 có một nam sinh nhỏ nhắn đánh nhau rất lợi hại. Nghe nói gia đình còn là xã hội đen, một thời khiến các đại ca lớn nhỏ khắp phố đều sợ sệt. 

Lúc đó Thẩm Diệc Chu cũng đã từng nghe nói qua nhưng anh không nghĩ tới sẽ có giao du với kẻ bạo lực học đường này. Nhưng sau khi qua lại, anh phát hiện ra tuyệt chiêu kungfu mèo ba chân của Ngu Cẩm Văn, cậu đánh nhau bằng số lượng người.

Thẩm Diệc Chu học lớp 10/1, Ngu Cẩm Văn học lớp 10/6. Mặc dù đều là lớp khoa học tự nhiên nhưng hai người vẫn cách nhau hai hành lang. Theo lý mà nói, một người luôn đứng đầu bảng xếp hạng từ bé như anh thì không thể quen được Ngu Cẩm Văn. Nhưng trên đường đi học anh thuận tay giúp bạn học đánh mấy tên côn đồ. Ai ngờ hôm sau anh liền gặp được đại ca của mấy tên đó chứ…

Nhưng anh cũng không nghĩ mình sẽ đánh khóc tên đại ca này - cho dù sau đó Ngu Cẩm Văn cứ khăng khăng rằng là do cát đã rơi vào mắt mình.

Hôm đó bà chủ cửa hàng tiện lợi đột nhiên có việc ở nhà, cần cậu trông hàng giúp, Thẩm Diệc Chu muốn đánh nhanh thắng nhanh, sau vài cú đánh liên tiếp, số lượng quân địch ngày càng ít đi, đến cuối cùng chỉ còn Ngu Cẩm Văn. Tên đại ca này miệng rất cứng, đứng cách đó ba mét chửi bới, trong miệng đều là những tiếng chửi thề, Thẩm Diệc Chu nghe xong thì nhíu mày. Vừa định cầm cặp sách xoay người chạy lấy người, anh đã thấy Ngu Cẩm Văn lao tới đánh lén, anh theo phản xạ lắc nắm đấm, nửa đánh nửa lao lên xuống, dù sao trong quá trình Thẩm Diệc Chu lấy lại tinh thần, Ngu Cẩm Văn đã nằm mặt úp xuống đất.

“...Không sao chứ?” Thẩm Diệc Chu ngồi xổm xuống cạnh cậu, lo lắng vừa này đánh người ta bị làm sao.

“...” Ngu Cẩm Văn úp mặt xuống đất không nhúc nhích, khịt khịt mũi, xương bả vai cũng trùng xuống.

Khóc sao?

Thẩm Diệc Chu rối rắm, tay để trên cổ áo cậu nhưng không vẫn không khéo cậu dậy, anh chỉ nghẹn rất lâu rồi nói: “Đừng khóc.”

"Tôi không khóc!” Ngu Cẩm Văn vùi đầu không chịu ngẩng lên, chỉ giận dữ nói: “Chỉ là có cát bay vào mắt thôi, đồ ngu!”

Chút đồng cảm của Thẩm Diệc Chu tan biến, anh cười nhẹ khi nghe thấy giọng nói đặc giọng mũi của cậu: "Nếu cậu cứ vùi đầu xuống đất thì sẽ càng nhiều cát."

"Từ trước đến nay chưa từng có ai dám đánh vào mặt ông đây..." Tiếng người phía dưới run rẩy như không thể tin được.

Vẫn còn mạnh miệng, xem ra không hề hấn gì.

“Ồ, vậy giờ đã có rồi.” Thẩm Diệc Chu đứng dậy, cầm cặp sách lên, vỗ nhẹ vào lưng cậu rồi rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.

Anh thực không biết cú đấm vừa nãy có làm đứt dây thần kinh nào của cậu không nhưng dù sao từ đó về sau, Thẩm Diệc Chu cũng không quá tốt. Ngu Cẩm Văn thường xuyên sang lớp 10/1, ra vào còn nhiều hơn chính lớp mình. Ban đầu tới với ý đồ muốn thu nhận anh thành đàn em nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ lão đại. Sau đó, cậu đi theo anh đến cho anh làm việc và đóng góp vào doanh thu của cửa hàng tiện lợi, tự xưng là anh em của anh, và chẳng biết bằng cách nào lại lên giường cùng nhau.

Ngu Cẩm Văn trông có vẻ kiêu ngạo, nhưng sự ngây thơ của cậu khiến Thẩm Diệc Chu ngạc nhiên, nam sinh dậy thì đều thủ dâm là do anh dạy. Hình như Ngu Cẩm Văn bị nghiện rồi, cậu thậm chí còn quen thuộc với căn phòng nhỏ mà bà chủ để cho Thẩm Diệc Chu nghỉ ngơi hơn là anh.

Người này hôm nay lại đánh nhau, cứ đánh nhau thế này thì dù có bao nhiêu sức lực thì cũng gần như cạn kiệt, gần như vừa làm xong thì đã nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.

Bộ dạng vui vẻ, vô tâm vô phế.

Thẩm Diệc Chu ngủ rất nhanh nhưng khi nghe tiếng ngáy có quy luật bên cạnh, anh cũng không còn buồn ngủ nữa. Anh thở dài, vươn tay nhéo mũi Ngu Cẩm Văn. Người này khi ngủ liền hiện nguyên hình, vẫn là một kẻ hùng hùng hổ hổ, miệng vẫn còn những câu chửi thề rồi né tránh. Thẩm Diệc Chu nhìn gáy cậu rồi lấy điện thoại ra tắt máy.

Thẩm Diệc Chu không nhận được tin nhắn nào của Thẩm Vệ kể từ lúc tin nhắn ông ấy gửi buổi chiều, đến bây giờ cũng không có tin tức gì.

Thẩm Diệc Chu chỉ biết ông đi uống rượu cùng người khác suốt đêm, chắc đã say mèm không còn biết gì rồi...

Có một thông báo ở ứng dụng WeChat, một tài khoản nữ tên “Chu” đã gửi lời kết bạn với cậu, lời mời gửi đã lâu nhưng Thẩm Diệc Chu vẫn chưa chấp nhận.

Cậu biết đó là ai.

Nghĩ vậy Thẩm Diệc Chu lại cảm thấy bực bội, mở mắt nhìn trần nhà hồi lâu, không nhịn được đá vào mông thiếu niên bên cạnh.

Ngu Cẩm Văn giật mình bật dậy, mí mắt nhăn lại, mơ mơ màng màng: "Cậu đang làm gì vậy?"

“Cậu ngáy to quá!” Thẩm Diệc Chu trợn mắt nói dối.
"Ồ ..." Ngu Cẩm Văn nằm xuống, lấy tay che miệng, nhắm mắt nói, âm lượng giảm xuống: "Bây giờ tớ không muốn đánh nhau với cậu. Ngủ đi, ngày mai rồi đánh nhau sau..."

Cậu lại đang nghĩ về việc đánh đấm ngày mai thay vì dậy sớm đi học.

Thẩm Diệc Chu không nói nên lời, nhìn cậu một hồi lâu, thu tay về.

Anh không biết đêm qua mình đã ngủ quên lúc nào. Khi tờ mờ sáng, Thẩm Diệc Chu đã mở mắt ra, đồng hồ sinh học rất chuẩn xác, thậm chí còn không có dùng đồng hồ báo thức.
Bên cạnh anh là Ngu Cẩm Văn vẫn ngủ như chết, cái mông chổng lên, nửa cái chăn bông rơi xuống đất, cũng không biết cả đêm qua cậu đã phải chịu bao nhiêu giá lạnh.

Thẩm Diệc Chu đứng dậy đi rửa mặt, quay về thay quần áo rồi ngồi trên bệ cửa sổ đón ánh ban mai rực rỡ, nếu không phải mất ngủ do cái tên bên cạnh kia thì cậu thiếu niên dậy sớm này thực sự rất đẹp trai, đẹp một cách lạ lùng.

Không biết bao lâu sau chuông báo thức mới lại reo, và lần này thì cái người trên giường cũng nhúc nhích. Thẩm Diệc Chu liếc nhìn đồng hồ, cầm một cây bút ném vào ót Ngu Cẩm Văn.
Mặt Ngu Cẩm Văn vẫn úp xuống gối, lại bất động.

Thẩm Diệc Chu đứng dậy đi tới chỗ cậu, nhét bàn tay lạnh lẽo vào cổ áo cậu, cậu thiếu niên co rụt cổ lại, bắt đầu giãy giụa nhưng vẫn không mở mắt ra được.

“Cho cậu năm phút đồng hồ đứng dậy vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau năm phút nữa tôi sẽ rời đi.” Thẩm Diệc Chu rút tay ra, lạnh lùng ra lệnh.

"Tôi còn chưa ngủ đủ..."

Ngu Cẩm Văn nhắm mắt, siết chặt cánh tay của Thẩm Diệc Chu khi anh chuẩn bị rời đi, hai chân ôm lấy eo anh còn hai tay ôm lấy cổ anh.  
Đúng là so với bạn cùng lớp thì Ngu Cẩm Văn nhỏ hơn thật nhưng cậu vẫn là một cơ thể người nặng hàng chục ký. Thẩm Diệc Chu nhất thời không phòng bị nằm trọn trong người cậu, anh lùi về sau hai bước thì lại ngã xuống chiếc giường, bị cậu đè lên cổ, cả người cậu nằm gọn trên ngực anh, không biết xấu hổ mà xoa xoa hông anh, chỗ đó của hai người chà sát vào nhau.

“Cậu đi xuống cho tôi.” Trầm Diệu Chu hít sâu một hơi.

“Cậu có muốn làm chút vào buổi sáng không?” Ngu Cẩm Văn giống như không nghe thấy giọng nói u ám trên đầu mình. Cảm nhận được những thay đổi của Thẩm Diệc Chu, cậu càng thấy đắc ý: “Tôi nghe nói làm buổi sáng sẽ giữ cho tinh thần cả một ngày được thoải mái! Ôi, tay cậu ấm thế!"

Bàn tay này đã mang lại cho cậu bao niềm vui lại biến thành vũ khí sắc bén. Ngu Cẩm Văn ngã sang một bên ôm che háng, mất hết ý nghĩ quyến rũ. Cậu giận đến muốn khóc rồi, muốn chửi thề, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hết sức bình thản của Thẩm Diệc Chu đành phải nín lại.

“Cậu còn hai phút.” Thẩm Diệc Chu mặt không cảm xúc, không nhìn cậu, nói: “Bây giờ, cậu lập tức buông tôi ra!"

Hai phút vẫn còn dư dả, Ngu Cẩm Văn đến tay không, mặc đồng phục ngủ cả đêm, lúc đứng trước cửa hàng tiện lợi cậu đã lạnh cóng. Cổ áo khoác kéo lên cao, dưới mũ là khuôn mặt ngái ngủ, cậu dụi dụi mắt, hai mí mắt sưng húp lên.

Thẩm Diệc Chu để lại một tờ giấy ghi chép trên quầy, lát sẽ có người tới thay ca sẽ thất, anh đi ra ngoài khóa cửa rồi đi thẳng vào bãi đậu xe.
"Này? Sao cậu lại đạp xe vậy? Tôi gọi taxi! Lạnh thế này đừng đạp xe, chúng ta đi cùng nhau!" Ngu Cẩm Văn lo lắng chạy theo: "Nói xem đi xe cậu thì tôi ngồi đâu? Ngay cả chỗ ngồi cũng không có."

Thẩm Diệc Chu đặt một chân xuống mặt đất, cúi đầu đeo găng tay da, mặc kệ người bên cạnh, anh nghiêng người đạp đi.

"Tạm biệt!"

Anh rẽ vào góc cua như một cơn gió và biến mất, chỉ còn lại Ngu Cẩn Văn choáng váng đứng đó một mình, chết cóng và đói. Cậu giận dỗi ngồi vào xe taxi ấm áp, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cho cóng chết luôn đi, tên hâm này! Tốt nhất là cho cậu lạnh đến mức méo mồm, tay chân nứt nẻ."

Cậu suy nghĩ một chút cũng thấy da tay Thẩm Diệc Chu nứt nẻ cũng là tổn thất bản thân, vì vậy sửa lời: "Thôi tay chân nứt nẻ là được!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp