Không Phục Đến Làm

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Thẩm Diệc Chu đứng bên quầy vừa làm bài thi, đề đại số kia anh mãi vẫn chưa giải được. Bỗng nhiên nghe tiếng chuông gió trên cửa kính đinh đang liên hồi. Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã 22 giờ 40 phút rồi.

“Cậu sắp không vào được ký túc xá rồi đấy.”

Tiếng bước chân loẹt quẹt, kiểu đi không nhấc chân của cậu tạo ra âm thanh nghe như vừa đi vừa phải kéo cả sàn nhà đi cùng vậy, anh không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai đến.

Quả nhiên giây kế tiếp, Ngu Cẩm Văn cất giọng nói, người thì đang đặt mông ngồi trên cái ghế đẩu trước mặt anh.

“Không vào được thì không vào được thôi! Cũng không phải lần đầu tiên bị lão bảo vệ gác cổng mắng, chẳng sao cả.” 

Nói xong cậu bỗng nhoài người nằm dài trên bài thi của Thẩm Diệp Chu, nghiêng đầu ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Khi nào cậu tan làm?”

Thẩm Diệc Chu nâng mắt lên nhìn cậu, thấy vết thương tương đối “lừng lẫy” mặt của cậu cũng chỉ hơi sững sờ liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường, giống như anh đã quá quen với việc này.

“Mười hai giờ.” Thẩm Diệc Chu không có ý định trả lời, nhưng hiện tại bài thi của anh đang bị Ngu Cẩm Văn đè lên, hơn nữa nếu anh không trả lời thì cậu sẽ không có ý định đứng dậy, anh dừng một chút, nói: “Tối nay tôi phải về nhà.”

Ngu Cẩm Văn “Ồ” một tiếng thật dài, khóe môi hơi nhếch lên. So với những nam sinh cùng tuổi khác thì y trông có vẻ gầy hơn, cái đầu lộ ra từ trong cái áo lông vừa dày vừa rộng có cảm giác rất nhỏ.

Những nam sinh cùng tuổi hoặc lớn hơn cậu đều biết rằng, Ngu Cẩm Văn không dễ bị bắt nạt như vẻ bề ngoài. Cậu là một kẻ rất tàn nhẫn. Cậu có thể chịu đau, cắn răng nuốt máu cũng liều mình, quyết phải lôi người khác chết cùng.

Thẩm Diệc Chu mím môi đứng hồi lâu, thấy cậu không có ý muốn động đậy nên anh đành đưa tay ra kéo một góc bài thi của mình, nói: “Cậu đang đè lên bài thi của tôi.”

Ngu Cẩm Văn giả chết không nhúc nhích.

Nhận thấy tai cậu giật giật, Thẩm Diệc Chu buông lỏng tay ra, ung dung xoay người đi đến ngăn đông tủ lạnh lấy ra một chai nước, không chút do dự để lên phần gáy lộ ra của cậu.

Ngu Cẩm Văn lập tức bật dậy, bị lạnh đến nỗi vừa xoay tròn vừa la, đem mũ của chiếc áo khoác lông quá cỡ kia đội lên rồi đứng cách xa một mét rồi trừng anh.

Thẩm Diệc Chu xem như không có chuyện gì xảy ra, đem chai nước bỏ về tủ, cùi chỏ chống trên quầy, lại chuyên tâm xem đề.

Ngu Cẩm Văn đã được nếm qua giá trị võ lực của anh nên cậu chỉ có thể đứng tại chỗ tức giận trừng mắt một lúc lâu, cũng không dám kêu la, bắt đầu nhàm chán dạo quanh các kệ hàng. Cậu cầm túi khoai tây chiên lên lắc lắc, bóp bóp mấy miếng nhựa treo trên tường, cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình, điên cuồng thăm dò biên giới của việc tìm đường chết.

“Bốp!”

Thẩm Diệc Chu đập bút, bút đập lên tủ kính phát ra âm thanh giòn giã. Trong nháy mắt, âm thanh phát ra từ kệ hàng bên kia im bặt. Anh liếc nhìn màn hình bên quầy thu ngân, ở khung vuông nhỏ bên góc có một người đang đứng đờ ra, ngay cả tóc trên đầu dường như cũng đang kéo lên cảnh giác, trong tay không biết đang cầm vật gì. 

Thẩm Diệc Chu có chút buồn cười, giả bộ ho khan một tiếng, cũng không chỉ mặt gọi tên, chỉ nói: “Cậu qua đây.”

Trong màn hình người kia không nhúc nhích.

“Tôi đếm đến ba.” Thẩm Diệc Chu nhàn nhạt đứng tựa vào quầy: “Một...”

Còn chưa đếm đến hai, người đứng trước màn hình đã đứng trước quầy.

“Cũng đã 11 giờ rồi, bây giờ cậu về trường, xin người trực ký túc xá mở cửa cho cậu đi.” Thẩm Diệc Chu nâng mí mắt nhìn cậu, càng nhìn càng thấy vẻ không cam lòng treo trên khuôn mặt cậu có chút buồn cười.

“Tôi không về đâu, hôm nay ông đây không muốn về trường!”

Vóc dáng thì chẳng cao bằng ai, tính khí thì cao chẳng ai bằng!

Đường ống sưởi trong của hàng bị hỏng, cửa kính không chặn nổi khí lạnh bên ngoài lẻn vào. Ngu Cẩm Văn bị lạnh, mặc dù co người lại trong áo lông, nhưng mũi vẫn hơi phiếm hồng, vết thương trên gò má không biết là do bị đánh hay do bị vật cứa mà trầy da, nổi bật trên gương mặt trắng bệch của cậu có chút đáng thương.

Thẩm Diệc Chu nhìn vết thương kia rất lâu không mở miệng. Trong lòng đang nghĩ nên đánh nhau hay là nên châm chọc cậu đây, có hàng trăm cách để đuổi cậu đi, nhưng sao hôm nay nhìn cậu lại có chút… đáng thương nhỉ?

“Được, cậu không về trường cũng được, có thể ra ngoài thuê khách sạn ngủ. Không cần ở đây cản trở tôi làm việc.”

Nghe vây, mắt Ngu Cẩm Văn sáng lên, hỏi: “Cậu đi thuê khách sạn cùng với tôi sao?”

“Tại sao tôi lại phải đi thuê khách sạn cùng cậu?” Thẩm Diệc Chu kỳ quái nhìn cậu, tay vẫn bận việc của mình, thuận miệng nói: “Lát nữa tôi phải về nhà.”

“Không được! Tại sao anh về nhà? Tôi đã đồng ý cho anh về nhà chưa?” Ngu Cẩm Văn giận đến đỏ mặt tía tai bước vào trong quầy, ngước cằm vội la lên: “Ông đây là trèo tường đi ra ngoài...”

“Thứ nhất, tôi về nhà không cần có sự đồng ý của cậu.” Thẩm Diệc Chu cắt ngang lời cậu, dùng máy quét mã đẩy cậu ra khỏi quầy, nói tiếp: “Thứ hai, đừng ở trước mặt tôi xưng “ông đây”.”

Thấy anh trầm mặt, Ngu Cẩm Văn mím môi lại không nói nữa, mũi như có tia lửa bắn ra.

Từ nhỏ tính khí của cậu đã nóng nảy, lớn như vậy rồi nhưng đều là cậu đi bắt nạt người khác, làm gì có lúc nào ở thế yếu thế này chứ? Con mẹ nó chứ Thẩm Diệc Chu, không phải là điểm thi cao hơn cậu, học giỏi hơn cậu, còn có thể đánh đấm một chút thôi sao? Ông đây không hầu hạ nổi!

“Muốn uống sữa tươi không?”

“Uống.”

Cái thân thể ngu ngốc này, não còn chưa kịp chỉ huy đã tự mình hành động rồi. Ngu Cẩm Văn còn chưa kịp phản ứng lại thì trong tay đã cầm một hộp sữa tươi vừa được hâm nóng.

“Còn 30 phút nữa tôi tan làm, khuyên cậu có chuyện gì thì mau chóng nói ra, đừng làm phiền tôi dọn dẹp.” Thẩm Diệc Chu nhìn cậu cầm hộp sữa phát ngốc đứng đó, không nhịn được mở miệng.

“Khụ! Cũng không có chuyện gì... Ây da! Thật ra, có chút chuyện...” Ngu Cẩm Văn đã quên mất cảm giác khó chịu vừa rồi, cậu cắn ống hút thỉnh thoảng liếc qua anh, đầu ngón tay đột nhiên dùng lực đến trắng bệch, vẻ mặt rối bời.

Thẩm Diệc Chu cũng không giục cậu, tự mình thu dọn quầy, sắp xếp lại tiền lẻ bên trong ngăn, đổi tới đổi lui coi cậu như người vô hình.

“Chúng ta đã lâu không… làm chuyện kia!”

Ngu Cẩm Văn nóng nảy gào to, vẻ mặt hơi đỏ biến thành cùng màu với vết thương trên gò má. Sau khi cậu gào xong thì cũng không quan tâm nữa, giương cặp mắt đen như quả nho nhìn chằm chằm anh.

“Tự làm không có ý nghĩa, vẫn là cùng với cậu thú vị hơn.”

Thẩm Diệc Chu làm rơi khăn lau xuống đất, ngừng một chút lại khom lưng nhặt lên, sau khi đứng dậy thì không nhìn ra biểu cảm gì trên mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Không làm.”

“Vì sao không làm?!” Ngu Cẩm Văn ngạc nhiên nói: “Rõ ràng đều rất thoải mái, trên ti vi nói, ở tuổi dậy thì nên giải tỏa đúng lúc, nếu không sau này có khả năng không dùng được nữa.”

Thẩm Diệc Chu liếc nhìn cậu không nói chuyện, đứng dậy đi sắp xếp lại hàng hóa trên kệ.

Ngu Cẩm Văn đi theo sau anh, líu ríu như một con chim sẻ, nói: “Hai hôm trước tôi đến tiệm băng đĩa mua mấy bộ phim, xem giới thiệu cảm thấy rất lợi hại. Tôi cũng đã giúp cậu đánh giá qua rồi, lát nữa đến khách sạn tôi cho cậu xem!”

“Cậu mua hết những thứ vừa nãy cậu lắc qua hoặc bóp qua đi.” Thẩm Diệc Chu vừa đối chiếu vật tư trong sổ, vừa nói với người phía sau.

“Được, được, được, tôi mua hết.” Ngu Cẩm Văn không để tâm thuận miệng đáp, cậu còn đang hưng phấn với mấy bộ phim bảo bối của cậu: “Oa! Nhìn tới nhìn lui, tôi vẫn cảm thấy phim Âu Mỹ là hay nhất, vóc dáng của mấy diễn viên nam trong đó người sau lại đẹp hơn người trước. Nhật Bản không được, ngực của cô gái đó to quá, làm tôi mất cả hứng xem phim.”

Thẩm Diệc Chu đi đến cuối kệ hàng, xoay người đi kiểm tra kệ hàng bên kia, hỏi: “Vậy sao cậu không trực tiếp xem phim gay đi?”

Mũi của Ngu Cẩm Văn xém chút nữa là đập vào ngực anh, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của Thẩm Diệc Chu, ngẩng đầu ngơ ngác nói: “Sao… sao mà như nhau được chứ? Tôi thẳng đó...”

Thẩm Diệc Chu không nói chuyện, chỉ liếc cậu nghiền ngẫm một cái sau đó lướt qua người cậu. Ngu Cẩm Văn ngơ ngác tại chỗ nhưng cậu nhanh chóng đuổi theo, hô: “Vốn dĩ chỉ là nam sinh đùa giỡn với nhau, cậu đừng xem là thật! Tuy rằng, tôi biết sức hấp dẫn của tôi là không thể cưỡng lại được, nhưng tôi vẫn thích con gái!”

Ngu Cẩm Văn theo anh đến phòng thay quần áo, miệng liên thiên không ngớt, từ việc phát triển tình bạn với chủ tiệm phim để được giảm giá 15%, đến việc chiều hôm nay trốn học đi đánh thằng mập ở trường dạy nghề bên cạnh đến kêu cha gọi mẹ. Mặc dù những thứ cậu kể chỉ có thể tin một nửa nhưng Thẩm Diệc Chu vẫn không cắt ngang, làm một thính giả an tĩnh để cậu nói cho đã.

Mãi cho đến khi có một bàn tay lén lút sờ lên eo quần của anh.

Thẩm Diệc Chu nâng mí mắt lành lạnh liếc nhìn cậu, lại không lên tiếng ngăn cản, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại di động. Ngu Cẩm Văn cảm giác được cổ vũ, khóe mắt bởi vì hưng phấn mà hơi hồng hồng, vừa nóng ruột vừa sợ hãi muốn đưa tay vào trong.

“Bốp!”

Thẩm Diệc Chu không chút lưu tình đánh rớt tay cậu, nhìn chằm chằm nơi vừa bị mình đánh hồng lên một mảng.

Câu chửi của Ngu Cẩm Văn sắp bay ra khỏi miệng, nhớ tới lời cảnh cáo của Thẩm Diệc Chu đành nuốt ngược lại, vẫn không cam lòng, cả giận nói: “Cậu có bệnh à?”

“Tay cậu quá lạnh rồi, đi ra quầy giữ ấm đi.” Thẩm Diệc Chu mở khóa màn hình, ngồi lên cái sofa trong phòng nghỉ, nói: “Giữ ấm xong rồi thì khóa cửa lớn lại.”

“Hả?” Ngu Cẩm Văn nghe lời dịch bước chân, đi tới cửa mới phản ứng lại được: “Có ý gì? Khóa cửa lớn lại? Tối nay cậu định ngủ ở đây sao?”

“Năm phút mà cậu không quay lại thì tự ra ngoài thuê khách sạn ở.” Thẩm Diệc Chu giơ tay lên, lộ ra cái đồng hồ đeo trên cổ tay.

Cửa phòng nghỉ lắc lư hai cái, ở cửa đã không còn bóng người.

Thẩm Diệc Chu trầm mặc ngồi đó, lát sau mới mở tin nhắn trên điện thoại ra xem. Trên đó là tin nhắn 10 phút trước Thẩm Vệ gửi đến cho anh: “Bố đến viện dưỡng lão đón ông về rồi, bây giờ bố đi uống rượu. Khi nào con về nhớ hâm nóng thức ăn lại. Tiền mẹ gửi cho con bố lấy ra để ở đầu giường cho con đấy.”

“Tôi quay lại rồi đây!”

Ngu Cẩm Văn gào to, giọng nói của cậu cắt ngang khuôn mặt không có biểu cảm gì của anh. Thẩm Diệc Chu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn chưa đến 3 phút.

“Tay tôi ấm lắm rồi nè.” Ngu Cẩm Văn cởi áo khoác lông xuống, thoải mái lao lên chiếc giường xếp nhỏ trong phòng nghỉ, vất vả đưa tay ra vỗ vỗ chăn bông: “Nhanh đến đây, cùng nhau sưởi ấm nào.”

“Cậu lạnh lắm à?”

Thẩm Diệc Chu co một chân lên, chân còn lại mạnh mẽ chống xuống đất, anh duỗi tay xuống phía dưới Ngu Cẩm Văn rồi từ trên cao nhìn cậu.

Vật phía dưới của Ngu Cẩm Văn bị nắm lấy không dám động đậy, đầu ngón chân ở trong chăn căng thẳng, nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt tăng cao. Trực giác cho cậu biết Thẩm Diệc Chu đang không vui, nhưng cậu lại mơ hồ khát vọng Thẩm Diệc Chu không vui sẽ mang đến vui sướng cho cậu.

“Tôi cũng giúp anh.” Cậu chủ động đưa tay lên, nhưng lại bị người kia ấn trở lại.

Kế tiếp còn muốn nói cái gì đó, nhưng hoàn toàn không nói ra được.

Ngu Cẩm Văn vừa được thỏa mãn xong đã bị đẩy xuống giường một cách không thương tiếc, lăn một vòng xuống đất.

“Cậu ngủ ở dưới.” Thẩm Diệc Chu thoải mái nằm ở trên giường, vô tâm giang hai tay ra.

“Tôi cũng không chiếm nhiều chỗ ngủ, chỉ cần một xíu chỗ nằm thôi.” Ngu Cẩm Văn thẹn quá hóa giận, vừa nãy còn là anh em giúp nhau cùng sướng, bây giờ liền muốn cò kè mặc cả với cậu.

Thẩm Diệc Chu nằm im bất động.

Ngu Cẩm Văn nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm đấm hướng về phía anh, ủy khuất đẩy cái sofa bên cạnh qua, co người nằm lên.

“Thẩm Diệc Chu.” Cậu nhỏ giọng gọi: “Thẩm Diệc Chu.”

“Không chết, nói đi.” Thẩm Diệc Chu ngay cả mắt cũng không thèm động, đáp lời cậu.

“Ngày mai, tôi có hẹn với tên đại ca trường cấp ba, cậu đến giúp tôi được không?” Ngu Cẩm Văn suy nghĩ một chút, nói: “Tôi dám bảo đảm sẽ không ai đi méc giáo viên đâu.”

Thẩm Diệc Chu có vẻ đã ngủ thiếp đi.

“Thẩm Diệc Chu, Thẩm Diệc Chu... Thẩm Diệc Chu! Hừ!”

Thẩm Diệc Chu nâng tay đắp lên trên cậu, không nhịn được nói: “Từ giờ trở đi cậu câm miệng lại cho tôi.”

Ngu Cẩm Văn cầm lấy tay anh, nhanh chóng nhỏ giọng hỏi: “Vậy là cậu đồng ý đúng không?”

Sau đó lại cầm lấy tay anh đắp lên trên mặt mình, buồn bực nói: “Tôi câm miệng là được chứ gì.”

Trong lòng bàn tay của Thẩm Diệc Chu tràn đầy hơi thở của cậu, anh rút tay về không để ý đến cậu, xoay mặt vào tường, nói: “Chỉ cần ngày mai cậu không xuất hiện, không làm phiền tôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp