*Ăn gạo (大米饭): theo như giải thích trên mạng là ăn shit:v
Bây giờ Quý Từ đang xấu hổ, cực kỳ xấu hổ, xấu hổ đến mức không chốn dung thân.
Đằng trước là Uất Trì sắc mặt u ám, đằng sau là Tần Giác mỉm cười đến dịu dàng dễ mến, anh bị kẹp ở giữa, trong lòng cứ cảm thấy mình đang bị hai con rắn độc quấn lên người, toàn thân lạnh ngắt.
Quý Từ cảm thấy bây giờ mình nên nói ít, yên tĩnh làm người câm thì tốt hơn.
Anh di chuyển cơ thể, đẩy Tần Giác ra, ngay khi Uất Trì định chạm vào anh thì đẩy tay hắn ra.
Sau khi rời khỏi cái ôm của Tần Giác và tầm mắt của Uất Trì, Quý Từ nhẹ nhõm không thôi.
Anh dùng một tay ấn lên chuôi kiếm Chiết Liễu Kiếm, hơi gật đầu với hai người họ:
“Các ngươi trò chuyện đi, ta đi trước.”
Nói xong thì trực tiếp cầm vải lụa, xoay người xuống núi.
Uất Trì hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ diễn ra như thế này, lập tức luống cuống, đuổi theo vài bước.
Nhưng chưa đi được mấy bước, một thanh linh kiếm xuất hiện trước mặt hắn.
Linh kiếm kia lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, mũi kiếm sắc bén.
Uất Trì dừng chân, nhìn về phía Tần Giác.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói ra một câu:
“Không cảm thấy lỗ mãng sao? Hắn luôn coi ngươi là sư đệ.”
Tần Giác nhướng mày, ánh mắt đó gần như xứng với từ dịu dàng:
“Sao có thể chứ, cảm tình giữa ta và sư huynh không cạn giống như với ngươi, trước mặt sư huynh ta, ngươi cùng lắm chỉ là một người xa lạ từng trò chuyện vài câu.”
Y hơi ngước cằm lên: “Nhưng ta thì khác, cho dù ta có thổ lộ khiến huynh ấy khó chịu, ngươi cảm thấy huynh ấy sẽ nỡ đuổi ta đi sao?”
Uất Trì: “…”
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo: “Đê tiện.”
Nghe vậy, Tần Giác cười nhẹ.
Y đương nhiên biết mình đê tiện, y biết Quý Từ luôn rộng lượng với y nên mới có thể lớn mật mà không chút cố kỵ.
“Nhưng còn cách nào khác sao?” Tần Giác bất đắc dĩ lắc đầu, “Trong số nhiều người như vậy, sư huynh chỉ thiên vị duy nhất một mình ta.”
m cuối bị Tần Giác kéo dài lộ ra tình ý dịu dàng.
Mãi đến lúc này, Uất Trì mới nhận ra mình đã bất cẩn đến mức nào.
5 năm trước, khi Tần Giác chưa hiểu rõ lòng mình, Uất Trì còn có thể dùng chiêu này để áp chế phản kích, có lẽ vẫn có thể tranh giành một chút.
Nhưng nay đã khác xưa, Quý Từ và thằng nhóc dối trá trước mặt cùng ăn cùng ngủ suốt 5 năm, cho dù y không hiểu hết thì cũng đã bắt đầu hiểu.
Quan hệ của bọn họ vốn thân mật hơn so với người khác, chỉ cần đâm thủng tầng giấy này, chuyện kế tiếp chẳng phải là thuận theo tự nhiên sao?
Uất Trì càng nghĩ càng tức, nhưng nếu được chọn lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn trở về Bình Khương Môn vào lúc ấy.
Khi đó là thời gian Bình Khương Môn đổi môn chủ, hắn không thể ở lại Trung Nguyên vào thời điểm quan trọng như vậy, làm vậy tức là vứt bỏ vị trí môn chủ.
Nghĩ vậy, ánh mắt Uất Trì càng sâu hơn.
Tần Giác hiểu ánh mắt hắn, đột nhiên cười nhạo:
“Những gì ngươi cảnh cáo ta vào 5 năm trước, hôm nay ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Ngươi không có bất kỳ tư cách và lập trường nào để tranh với ta.
Bên cạnh vách núi đá, không khí giương cung bạt kiếm.
Ngay giây tiếp theo, ánh sáng đỏ thoáng lóe lên, là Uất Trì cầm thanh kiếm to của mình tấn công.
Tần Giác dĩ nhiên sẽ không ngồi chờ chết, ánh sáng bạc hiện lên, ngăn ánh sáng đỏ lại một cách lưu loát dứt khoát.
Khắp đất trời vang lên tiếng binh khí va chạm nhau, khiến người khác không cách nào bỏ qua.
Quý Từ đang chậm rãi xuống núi cũng nghe thấy tiếng động chỗ bọn họ.
Mái tóc của thanh niên không hề rối chút nào, nhưng trên trán đã thấm một lớp mồ hôi mỏng, nắm chặt vải lụa trên tay, mày hơi nhíu lại.
Các dấu hiệu đều đang cho thấy, anh không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Quý Từ nhìn những ghi chú địa điểm trên vải lụa, phóng thần thức ra để tìm thảo dược và độc trùng.
Đúng lúc này, trong đầu vang lên tiếng của hệ thống:
【 Ký chủ giỏi quá, bây giờ ngươi đã trở thành người trong lòng của nhân vật chính rồi! Sau này chắc chắn có thể sống rất tốt! 】
Quý Từ: “…”
Anh cười lạnh một tiếng: 【 Có phải ta nên khen ngươi một câu không? 】
Hệ thống ngại ngùng không nói, một lúc lâu sau mới nói: 【 Sư đệ thân yêu của ngươi đang đánh nhau với ai vậy, ngươi không đi xem thử sao? 】
Quý Từ bực bội xua tay: 【 Không đi. 】
Bọn họ muốn đánh thì cứ để bọn họ đánh, bây giờ anh vẫn chưa rõ tâm tư của mình, đâu ra tinh lực đi quản bọn họ?
Nếu biết trước đến Tây Vực sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh đã ở lại kinh thành rồi.
Quý Từ thở dài một hơi.
Anh tâm phiền ý loạn:
【 Thống Thống, vì sao tiểu sư đệ lại thích ta chứ? 】
Hệ thống do dự một hồi: 【 Ký chủ đẹp. 】
Quý Từ: 【…… Chỉ vì cái này? 】
Hệ thống lại cẩn thận suy tư một lúc: 【 Ký chủ còn đối xử với nhân vật chính vô cùng tốt, khiến cho nai con chạy loạn trong lòng nhân vật chính, bum! Bum! Bum! 】
Hệ thống còn bắt chước tiếng nai con chạy loạn.
Cái này, Quý Từ càng ngày càng cảm thấy hệ thống trên tay mình không đáng tin chút nào, tức khắc anh không còn tâm tư nào khác, trực tiếp hỏi:
【 Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi làm công việc này bao lâu rồi? 】
Nghe thế, hệ thống bắt đầu ấp úng không nói nên lời.
Cuối cùng, sau khi bị Quý Từ liên tục ép hỏi, nó thành thật trả lời:
【 Thật ra ta không phải thuộc bộ phận pháo hôi sống tạm bợ, ta là bộ phận luyến ái công lược ở nhà bên. Lão hệ thống vốn phải dẫn dắt ngươi gặp trục trặc, bị đưa đi kiểm tra bảo dưỡng, nên mới kêu ta đến thay. 】
Càng nói, hệ thống càng chột dạ.
Quý Từ: “…”
Anh cho rằng cùng lắm thì hệ thống này chỉ là tay mới, không ngờ nó chính là không trâu bắt chó đi cày, đừng nói không rành nghiệp vụ, nó cơ bản không hề tiếp xúc với nghiệp vụ này.
Hệ thống vội vàng bỏ chạy.
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Quý Từ im lặng, tìm thấy không ít thảo dược cần dùng để chế thuốc giải ở trong núi, thậm chí còn có rất nhiều độc trùng bị anh bắt ngay tắp tự.
Đôi tay trắng nõn thon dài dính rất nhiều bùn đất, còn có một ít vết thương nhỏ do bị thực vật cắt trúng.
Quý Từ đưa tay niệm Tịnh Thân Quyết, trong lòng đột nhiên tràn ngập nghi ngờ.
—— Anh, có thích Tần Giác không?
Nếu nói không thích, anh có thể ung dung nói lại cho Tần Giác chứ không phải như bây giờ, rối rắm không biết nên mở miệng thế nào?
……
Quý Từ thấy sắc trời đã muộn, thu dọn đồ đạc, ngự kiếm xuống núi.
Dưới chân núi là Bình Khương Môn.
Những đệ tử đó dường như đã tan học, hoạt bát hơn nhiều so với lúc nãy, tụ tập lại nói chuyện với nhau.
Đối với Quý Từ, ngôn ngữ Tây Vực cũng không khó hiểu lắm.
“Nghe nói gì chưa? Trên đỉnh núi có người đánh nhau, vách núi bị chém đứt một tảng rất lớn!”
“Ai thế, đánh nhau tàn nhẫn đến vậy?”
“Hình như là môn chủ của chúng ta…”
“Môn chủ? Sao có thể!”
Nghe thế, Quý Từ hơi nhíu lại mày.
Bọn họ đánh nhau kịch liệt đến vậy sao?
Nhất thời Quý Từ có hơi hoảng hốt, vậy anh quyết định xuống núi trước đúng là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Tâm tư anh bây giờ rất loạn, không dâng nổi hứng thú với bất kỳ chuyện gì, trừ khi là Vân Thời múa thoát y trước mặt anh, có lẽ anh có thể nhếch miệng cười.
Ngay khi anh đang mất tập trung, vai đột nhiên bị người chạm vào.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Giác chảy mồ hôi lạnh, trên ngực có một vết thương rất lớn do kiếm gây ra, máu chảy ra ào ạt.
Căn huyền trong đầu Quý Từ lập tức bị đứt: “Sao lại thế này?!”
Tần Giác tủi thân đến gần anh, giọng nói cực kỳ nhẹ:
“Ta vốn chỉ muốn luận bàn với hắn một chút, ai ngờ Uất Trì kia lại hạ tử thủ?”